Tầng trời ngoài tam thiên – mảnh bình nguyên lơ lửng giữa vũ trụ tĩnh lặng
Ánh sáng chiếu rọi dịu dàng, những vầng sao nhỏ vây quanh vùng linh vực như kết giới thiên nhiên, tách biệt hoàn toàn với cuồng phong ngoài Thiên Đình.
Dương Phàm – Chí Tôn Vô Ngã, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt như thấu suốt cửu thiên mười phương, đang ung dung ngắm nhìn Nam Thiên Môn đang bắt đầu rạn nứt.
Bên cạnh hắn—
Một bóng hình thùy mị, kiều diễm.
Tử Vi Nữ Đế – Thạch Cơ.
Mái tóc dài như thác chảy, áo tím dập dềnh giữa linh khí. Nhưng lúc này, đôi mắt nàng tràn đầy lo sợ, bất an như mưa giông sắp đổ.
Nàng nhìn về phía tầng trời, nơi ánh sáng Hỗn Độn đang xé toạc từng tầng Thiên Khí:
— “Chí Tôn!”
— “Người… người cứ để hắn như vậy phá hủy hết giang sơn mà người dựng nên sao?!”
Dương Phàm không nói gì.
Chỉ nhẹ nhàng liếc nàng một cái.
Cười khẽ.
— “Phá hủy càng tốt.”
— “Ta dựng lại… sẽ đẹp hơn.”
Ánh mắt hắn như đang đùa.
Nhưng cũng như… thật lòng.
Thạch Cơ chấn động.
Nàng không ngờ… Chí Tôn lại thản nhiên như vậy.
Mà lời tiếp theo khiến nàng càng run:
— “Cái mà ta lo... là cái mạng của tên Thạch Hạo kia kìa.”
—
Thạch Cơ run người.
Thật sự run.
Bởi vì nàng biết—dù nàng là Nữ Đế, dù nàng có Đại La Viên Mãn, cộng thêm Thạch Hạo, cộng thêm tất cả Thiên Tướng Thiên Đình lúc này…
Cũng không đủ để ngăn Tôn Ngộ Không – trong hình dạng Hỗn Độn Thạch Hầu.
Không thể nào.
Ánh mắt nàng đỏ lên.
Vứt bỏ hết. Không do dự.
Nàng nhào tới, ôm lấy Dương Phàm.
Cả cơ thể run rẩy.
— “Chí Tôn!”
— “Xin người… cứu lấy phu quân của ta!”
— “Chỉ cần người ra tay, chỉ cần người ngăn cản được Ngộ Không… Ta làm gì cũng được!”
— “Ta… nguyện vì người… hủy đạo tâm. Vứt danh hào. Bỏ ngôi vị Tử Vi Nữ Đế.”
— “Chỉ cần… người đồng ý cứu hắn!”
Dưới làn sương ngân nhẹ nhàng như gấm, Chí Tôn Dương Phàm vẫn đứng yên, tay nhẹ vuốt lưng Thạch Cơ, đầu hơi nghiêng, hít sâu lấy hương thơm nhè nhẹ của hoa tử lan vương quanh nàng.
Mắt hắn khẽ nhắm lại.
— “Hương thật dễ chịu...”
— “Nhưng vẫn chưa đủ...”
"Ta cần hơn thế.”
—
Đằng sau, bên mép vực sương, một nhóm mỹ nhân đã đứng từ lúc nào.
Ánh mắt... phức tạp.
Tiểu Thanh chu miệng:
— “Lại thêm một người...”
Dương Uyển lắc đầu, nhẹ giọng:
— “Làm sao chúng ta biết hắn là vậy... mà vẫn yêu…..”
Đắc Kỷ cười khúc khích, mắt lấp lánh ánh tà dị:
— “Đúng là…công tử trước có nói nam tử không ác thì nữ nhân không yêu ~”
Thạch Cơ ngẩng đầu, ánh mắt như bắt được cọng cỏ cứu mạng:
— “Chí Tôn! Người có cách? Nói đi!”
Dương Phàm mỉm cười.
— “Nếu hắn đã không thể buông Thiên Đình…”
— “Thì chính ngươi… phải buông.”
Thạch Cơ giật mình.
— “Buông… gì cơ?”
Dương Phàm nhếch môi:
— “Buông... chính ngươi.”
—
Hắn nhẹ giọng nói như kể chuyện cổ tích:
— “Ngươi và Thạch Hạo... vốn không phải hai.”
— “Các ngươi… thật ra là một khối Hỗn Độn Thạch do Tỳ Thiên Lão Tổ tạo ra, chẻ làm hai, rót vào một tia Âm Dương ngẫu khí nghịch chuyển.”
— “Một hóa thành Nữ Đế – một thành Đế Tử.”
— “Chỉ cần... nhập lại...”
— “Hắn... sẽ vượt cảnh giới, tiến thẳng Chuẩn Thánh. Đủ sức đấu lại Hỗn Độn Thạch Hầu.”
Thạch Cơ lùi một bước.
Gương mặt nàng trắng bệch.
Cả linh hồn nàng đang chấn động.
— “Không…”
— “Người nói dối…”
— “Ta là ta. Ta là Thạch Cơ! Không phải thứ gì ghép thành!”
Dương Phàm gật đầu nhẹ:
— “Không sai. Nhưng ngươi… cũng không toàn vẹn.”
— “Ngươi sống là nửa đạo. Hắn sống là nửa hồn.”
— “Nếu ngươi thật sự yêu hắn...”
— “Vậy... trả lại hắn đi.”
Thạch Cơ lùi thêm một bước.
Ánh mắt nàng mờ đi. Gò má run rẩy.
— “Nhưng... như vậy… ta sẽ biến mất…”
— “Vĩnh viễn không còn…”
Đằng sau, các vị phu nhân đều nhìn nàng bằng ánh mắt cảm thông.
Tiểu Thanh nhẹ nhàng nói nhỏ:
— “Chúng ta cũng từng như thế.”
— “Yêu hắn… là chấp nhận mất một phần mình.”
…
Bên dưới lúc này, Hỗn Độn Thạch Hầu đã đánh vào Thiên Đình!
ẦMMMMMMMMM—!!
Trời… rạn.
Một quyền mang theo thần lực của Hỗn Độn Thạch Hầu, đánh thẳng vào tầng thứ ba của Linh Tiêu Thiên, nơi đại điện lộng lẫy vàng ròng từng là nơi các Thần Tướng tụ hội.
Tòa điện… vỡ vụn như sành sứ.
Từng viên ngọc thạch, từng cây cột khảm rồng vàng, nổ tung thành bụi, rơi như mưa rực lửa từ trời xuống.
Hỗn Độn Thạch Hầu – thân hình khổng lồ như mấy vạn núi trồng chồng, hai mắt đỏ rực, mỗi bước chân là long trời lở đất, gầm thét một tiếng—
“THIÊN ĐÌNH – PHÁ!!!”
—
Ngàn vạn Thiên Binh Thiên Tướng lập thành ba mươi sáu trận thế hộ điện, nhưng dưới cú đấm đầu tiên—
ẦM!!!
Mười vạn người hóa thành tro bụi.
Trận pháp vỡ nát không kịp kết.
Một chưởng tát qua—
Nam Thiên Môn vỡ thành ba đoạn!
Một chân đạp xuống—
Cửu Linh Trì cạn sạch, nước hóa máu, linh khí rạn tan!
—
Thần tiên mới phi thăng, những kẻ từng được gọi là "Thần Tôn trẻ tuổi", "Nguyên Thần Thiên Kiêu", giờ phút này—
Không một ai… đủ tư cách thương tổn dù chỉ một sợi lông của Hỗn Độn Chi Linh.
—
Thạch Hạo, ánh mắt đỏ bừng như máu, gào lên:
— “Ngừng tay! Đủ rồi!”
— “Ngươi đã giết bao nhiêu người là đủ?!”
Hắn liều mình lao lên, dùng hết tất cả Thiên Cương Đại Pháp, Huyền Khí Ngũ Lôi, pháp ấn Đế Phủ, thậm chí… liều mạng tế máu!
Nhưng vô ích.
Một quyền của Thạch Hầu đánh tới, thân thể hắn lại bị đánh bay như quả cầu, xuyên qua ba tầng điện, đập vào Tháp Ngự Long, máu tuôn như mưa, xương gãy hơn nửa.
— “Khốn… kiếp…”
— “Ta… còn chưa đủ mạnh…”
—
Trong cơn hỗn loạn—
Bầu trời rung chuyển.
Từ phía cực bắc tầng trời, một tấm bảng vàng cao mấy trượng bỗng hiện ra, ánh kim lấp lánh, chói như nhật nguyệt giao hội.
Phong Thần Bảng.
Không ai điều khiển. Không ai truyền gọi.
Tự động hiện thân.
—
Mỗi khi một vị Thần Tiên mới bị đánh chết, thân thể tan nát—
Lập tức một luồng thần niệm, nguyên thần cuối cùng của họ… bị hút lên bảng.
Bị khóa chặt.
Không thể siêu sinh. Không thể giải thoát.
—
Thạch Hầu gầm lên.
— “CÁC NGƯƠI MUỐN THẦN TIÊN – THÌ NHẬN HẾT ĐI!!!”
ẦMMM!!!
Một cú đập tay như trời sập, đánh rơi luôn ba tầng Thiên Lộ, máu thần bắn lên tận sao trời.
…
Ngoài tam thập tam thiên
Dương Phàm đứng đó, giữa không trung vô tướng, áo bào không bụi, ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua thời gian, không vướng thiên, không nhiễm đạo.
Trên tay hắn—
Một cây bổng lớn bằng cánh tay, tỏa ra kim văn cổ đại, thần vận như sông dài Thiên Mệnh tụ hội, chấn động tầng không không cần pháp lực.
Đả Tiên Bổng.
Trấn bảo Thiên Đình từ thời Thái Sơ.
Chỉ khi có kẻ nhập bảng Phong Thần—thì bổng mới xuất.
Hôm nay... đã hiện.
—
Dương Phàm cười lớn, tay vung nhẹ bổng, vầng khí xé ra thiên mạch, gió lốc cuộn thành dòng xoáy, cả chín tầng cấm văn đều rạn nứt một khe.
— “Cuối cùng... cũng có kẻ lên bảng.”
— “Trấn bảo của ta… rốt cuộc cũng chờ được vận mệnh định số.”
Ánh mắt hắn lướt qua màn trời.
— “Bọn tiên mới phi thăng kia, mấy cái hội nguyên chỉ biết ăn no nằm mộng, đọc thơ luyện pháp, tự xưng bất tử…”
— “Chán ngắt.”
— “Giờ thì tốt rồi…”
“Làm nô lệ vĩnh cửu cho bảng vàng của ta đi.”
“Hahaha…”
—
Sau lưng hắn, nơi mấy nàng đang đứng xem cuộc cờ, ai cũng trầm mặc.
Dương Uyển thở dài:
— “Ta cũng không tính ra đến bước này nha, đại số không thể đổi nhưng tiểu số có thể loạn”
Tiểu Thanh nhếch môi:
— “Mỗi lần như vậy, lại có kẻ mất linh hồn…”
Ngọc Dao cúi đầu:
— “Phong thần… hay là chôn thần?”
Đắc Kỷ liếc qua, ánh mắt như lửa:
— “Nhưng thật lạ… càng ác, ta càng yêu…”
—
Dương Phàm lúc này lại quay đầu.
Nhìn xuống Thạch Cơ, lúc này sắc mặt nàng trắng như tuyết phủ sương, tay nắm lấy vạt áo, mắt rưng rưng nhìn cảnh Thạch Hạo dưới kia bị đánh như đồ chơi.
Dương Phàm cười nhẹ.
— “Nhanh lên.”
— “Phu quân ngươi… sắp không còn nữa rồi đó.”
—
Phía dưới—
Thiên Đình đã hóa thành địa ngục.
Chỉ còn một người còn lết được—
Thạch Hạo.
Đại La Kim Tiên cuối cùng.
Toàn thân đầy máu, xương gãy hơn phân nửa, nhưng ánh mắt vẫn rực lửa, gào lên như sư tử bị ép sát chân tường:
— “Thạch Hầu!!!”
— “Ngươi… chỉ là con quái thú mất trí!!!”
Hắn chưa kịp xông lên thì lại bị một đấm đập bay xa mười vạn dặm, đập xuyên qua Linh Lung Bích, rơi xuống tận Mộc Tinh Đài.
— “Khụ… khụ…”
— “Không thể… tiếp được nữa…”
—
Dương Phàm quay đi.
Tay siết nhẹ Đả Tiên Bổng, ánh mắt như nắm thiên cơ.
— “Đến giờ… nàng phải chọn.”
…
ẦMMMMMMMM—!!
Tầng mây cửu tiêu rạn nứt.
Từ trên cao, một vầng sáng như sao rơi hóa nhật, mang theo thần vận thánh khiết thuần khiết như thiên nguyệt, lao thẳng xuống mặt đất nơi Thạch Hạo đang bị đè nát.
Một bóng hình nữ tử.
Tóc dài như suối chảy, áo tím hóa sáng bạc, hai tay vung ra tỏa ánh Hỗn Độn Thái Âm, khí tức ngập tràn như ngân hải cuộn sóng.
Thạch Cơ.
Nàng đã đưa ra quyết định cuối cùng.
—
Phía dưới, Thạch Hạo máu chảy đầm đìa, miệng đầy bụi và huyết, ánh mắt khô khốc ngước lên, như thấy được cọng cỏ cứu mạng:
— “Là… nàng!”
— “Cứu ta! Cứu ta đi!!!”
—
Thạch Cơ không nói gì.
Chỉ nhẹ nhắm mắt.
Một nụ cười cuối cùng trên môi.
Không còn là Nữ Đế.
Chỉ là một… nữ nhân đang hy sinh vì người mình yêu.
—
ẦMMMMM!!
Thân thể nàng hóa thành một viên Hỗn Độn Thần Thạch, màu xám bạc lấp lánh, khí thái âm quyện xoáy quanh như mây bạc hóa linh vân, rơi xuống từ trời như ngọc châu rơi vào hồ sâu.
Linh hồn nàng… bị hút vào trong.
Chỉ còn lại hạt nhân nguyên thủy.
—
Bên trong thạch tâm.
Thạch Cơ – chỉ còn là một nguyên linh phàm nhân, bơ vơ giữa không gian hỗn độn, không thể cử động, không thể thoát ra, chỉ có thể cảm nhận, nhìn thấy, cảm giác…
—
Và nàng… đã thấy.
Ánh mắt kia.
Của Thạch Hạo.
Lúc nhìn viên đá đang rơi xuống.
Không phải cảm động.
Không phải lệ.
Mà là… ánh mắt thèm khát.
Như một con mãnh thú đói khát đang nhìn thấy miếng thịt cuối cùng.
Như một kẻ ngồi trong bóng tối nhìn thấy ánh sáng sắp bị nuốt chửng.
Ham muốn.
Sở hữu.
Chiếm trọn.
Nuốt trọn.
—
Thạch Cơ sững người.
Nơi đáy linh hồn nàng run lên từng cơn.
“Đây… là người mà ta đã yêu sao?”
“Ta… đã từ bỏ tất cả…”
“Đã từ bỏ thân phận… đạo tâm… tự tôn…”
“Để cứu lấy… một kẻ…”
“Chỉ muốn nuốt trọn ta sao?”
—
Nàng như muốn thét.
Nhưng không có thanh âm.
Chỉ có… ánh lệ – giữa không gian không có nước mắt.