Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới
Giữa lòng Tinh Huy Vũ Trụ – nơi ánh sao ngủ yên và quy tắc ngưng động
Vũ Trụ đột nhiên… ngừng thở.
Mọi hành tinh dừng quay.
Mọi dòng sáng đứng yên.
Thời gian co rút. Không gian tĩnh lặng. Cả vận mệnh hóa tro tàn.
Tất cả – chỉ còn lại sắc trắng xám như bị tẩy đi toàn bộ ngôn ngữ tồn tại.
Chỉ duy nhất...
Một bóng người còn động.
Dương Phàm.
Đứng giữa hư vô, áo bào không gió mà bay, tay giơ lên chỉ xuống – như một họa sĩ đang định vẽ lại dòng sống.
Mắt hắn ánh lên kim quang lạnh nhạt.
— “Dừng.”
Một chữ, phá tan toàn thể cơ cấu Tinh Không.
—
Sau lưng—
Tám đại Chí Cao Đạo luân chuyển như thiên đạo nghịch phản.
•Mộng Ảo – huyễn hóa mọi hiện thực
•Sáng Thế – tái cấu khởi nguyên
•Không gian – Thời gian – vặn xoắn mọi tồn tại
•Âm Dương – định ngã sinh tử
•Vận Mệnh – cắt đứt tơ trời
•Hủy Diệt – Hư Vô – kết thúc tất cả
Giữa khi thiên địa ngừng hô hấp, một thân ảnh tuyệt mỹ bỗng hiện ra sau lưng hắn.
Tóc bạc dài đến gót chân. Váy dài trắng lụa thêu ngọc văn cổ. Mắt như sương tuyết ngưng tụ cả thế gian.
Lâm Uyển Tuyết.
Tay nàng cầm Cổ Luân Kiếm, trên thân kiếm các vòng luân liên tục quay – như xoay định kiếp số.
Nàng vừa hiện ra, liền trừng mắt:
— “Làm gì vậy hả?”
— “Ngươi dừng cả một cái Vũ Trụ… chỉ để nhìn một con khỉ đột đánh một đám tiên rơm rạ?!”
Dương Phàm vẫn giữ nguyên tư thế tay chỉ xuống.
Cười ha hả, nhưng lại rất chân thành:
— “Ta chỉ muốn nhìn cảnh Thạch Hạo… lúc nhìn thấy Thạch Cơ không còn thuộc về hắn.”
— “Xem thử biểu cảm đó… có thú vị không.”
Lâm Uyển Tuyết suýt bật cười, nhưng vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng.
— “Vì vậy mà… dừng luôn Thiên Luân?”
— “Chàng đúng là…”
— “Phu quân đáng đánh! Lòng tham không đáy!”
Dương Phàm gãi đầu.
— “Thì... ta chỉ thấy một vị cô nương đáng thương... muốn cho nàng ta... một cơ hội tỉnh ngộ.”
— “Nếu tên Thạch Hạo kia là Hứa Tiên, còn nàng là Tử Bạch, thì ta đâu cần nhúng tay?”
Uyển Tuyết lườm, búng tay một cái vào trán hắn.
— “Ngươi... lý sự thật giỏi.”
— “Nhưng... kệ chàng.”
Nói xong, hóa thành từng cánh bạch diệp bay biến vào đạo lưu không gian.
—
Dương Phàm nhìn xuống.
Ánh mắt hắn rơi qua từng tầng trời.
Rơi vào viên Hỗn Độn Thần Thạch đang rực rỡ dưới kia.
Tay hắn giơ lên.
Nắm chặt một cái.
—
ẦMMMMMMM—!!
Cả thế gian bỗng run rẩy.
Bên trong Hỗn Độn Thạch, nơi linh hồn Thạch Cơ bị giam giữa hỗn mang, bỗng vang lên tiếng xé toạc đạo giới.
Một bàn tay – khổng lồ, sáng ngời, vĩnh hằng – thò vào.
Nắm lấy… linh hồn nàng.
Rút ra.
Đặt vào lòng bàn tay.
—
Dương Phàm mỉm cười.
Nhìn nàng nhỏ bé, ngơ ngác.
— “Chào ngươi, Thạch Cơ.”
— “Từ hôm nay, ngươi có thể sống… một lần nữa.”
— “Không cần yêu sai người nữa.”
…
Quay về hiện thực!
ẦMMMMMMM——!!!
Toàn bộ Đông Thiên Châu như nổ tung một nhịp.
Tinh không chấn động.
Đạo vận cuộn xoáy.
Trên bầu trời, Thạch Hạo – máu loang lổ, thân thể gãy nát – giờ đã đứng dậy, ánh mắt như lửa thần.
Trước ngực hắn—
Viên Hỗn Độn Thần Thạch – từng là thân thể của Thạch Cơ, đã bị hắn nuốt trọn vào bụng dưới một hấp.
ẦMMMM——!!
Một luồng khí tức như chư thiên hợp nhất tỏa ra từ thân thể hắn.
Đạo văn tự động xoay chuyển!
Hồng Hoang long văn quấn quanh!
Dương sinh âm – âm sinh dương – đại đạo phản sinh!
—
Thạch Hạo ngửa mặt lên trời – gào rống:
— “ĐẠO TA ĐÃ THÀNH——!!!”
ẦMMMMMMMM——!!!
Cảnh giới hắn, từ Đại La, nhảy thẳng một bước thành Chuẩn Thánh!
Mà không chỉ là bước vào sơ kỳ, mà lập tức—
Chuẩn Thánh viên mãn!!!
Thiên đạo quỳ phục, công đức tự tụ!
Nguyên do—
Hắn chính là Tử Vi Đại Đế – người mang danh nghĩa nhân tộc, khí vận cộng đồng hàng tỷ sinh linh, truyền đời thờ phụng.
—
ẦMMMMMMM——!!!
Công pháp tuyệt học độc môn của hắn – “Tam Độc Sáu Trần Thập Thân Linh Dực Pháp” – lập tức bạo phát!
Từ sau lưng hắn, ba bóng hình khác tách ra!
•Một là Chân Linh Bản Tôn, mang Đạo Đức chí thuần.
•Hai là Chiến Hồn Huyết Thể, mang sát ý chém thiên.
•Ba là Nguyên Hồn Tâm Giới, mang trí tuệ vạn cổ.
Tam Thân hợp nhất – không ai không là Chuẩn Thánh!
Công pháp viên mãn – Đạo thành tuyệt đỉnh!
—
Thạch Hạo bước ra – một bước đạp gãy tầng mây.
Mắt nhìn Hỗn Độn Thạch Hầu – sinh vật khổng lồ phủ bóng nửa vòm trời – gào lên:
— “Khỉ con hỗn xược!”
— “Cút xuống cho bản Đế!!!”
—
ẦMMMMMMM—!!
Thạch Hạo hóa thành luồng quang tím thẫm, vọt thẳng lên như Lôi Long xuất thế.
Cả Đông Thiên Châu rung chuyển.
Một đấm—
Vỡ tan cả một ngọn núi Thần Linh bị Thạch Hầu đứng lên!
Thạch Hầu gào lớn – hai mắt như mặt trời thiêu rực:
— “GÀOOOOOOOOOO——!!!”
Bàn tay khổng lồ vung lên – chụp lấy ba tầng trời!
—
BÙMMMMMMM——!!!
Hai bên va chạm giữa không trung!
Một quyền đánh nát cả bầu trời. Một cánh tay quét bay cả vạn linh cung.
Cả Đông Thiên Châu vỡ ra từng mảng, như mảnh giấy bị vò.
—
Mỗi lần quyền đối quyền – đất trời rạn nứt, hư không tóe lửa.
Thạch Hạo ba thân thay nhau công – Hỗn Độn Thạch Hầu ngũ quyền toàn phá.
Chiến đấu mấy vạn chiêu – không phân thắng bại!
Mỗi người mỗi đạo – va chạm thành rít rách toàn bộ thiên giới!
—
Một trăm năm.
Không còn ai ghi nhớ thời gian.
Thiên Đình – giờ chỉ là một bãi chiến trường hoang tàn.
Cung điện sụp đổ. Linh mạch đứt đoạn. Khí tức thần minh như tàn hương tro lạnh.
Bầu trời như bức họa vỡ. Không gian vặn vẹo như gương bị chém.
Tất cả…
Chỉ còn lại hai bóng hình.
Một là Thạch Hạo, tóc bạc phất phơ, áo tím rách nát, mắt đỏ rực sát khí.
Một là Hỗn Độn Thạch Hầu, hình thể càng lúc càng lớn, mỗi quyền xuất ra như phá vỡ một tầng nguyên quy tắc.
—
ẦMMMMMMMMM——!!!
Một quyền như thiên hà ngưng tụ, bao gồm cả Hủy Diệt – Chiến – Vô Ngã – Hỗn Độn đập thẳng xuống.
Thạch Hạo – vừa mới chống đỡ xong đòn cũ, chưa kịp hồi nguyên, lại bị đánh thẳng vào giữa ngực!
Phốc——!!!
Khí huyết thổ nghịch.
Thân thể văng ra hàng trăm vạn dặm, xuyên qua không gian tan nát, đập vào di cốt của Cửu Long Tháp đã sụp.
Thạch Hạo cả người máu chảy ròng, ánh mắt hoảng loạn – hoảng loạn thật sự!
“Không đúng…”
“Con khỉ này… càng đánh càng mạnh?!”
“Rõ ràng… ban đầu ta còn áp chế được hắn…”
“Nhưng giờ—”
“Hắn vượt qua ta rồi…!!!”
—
Hắn nhớ lại…
Hỗn Độn Thạch Hầu tu luyện là “Chiến chi Pháp Tắc.”
Một trong ba chi đạo thuộc Hủy Diệt Chí Cao Đạo.
Đặc tính – chiến càng lâu, lực càng mạnh.
Chiến càng sống, chiến càng siêu thoát khỏi cả đạo.
Không phải thần – không phải thánh – chỉ là một sinh linh vì chiến mà tồn tại!
—
Thạch Hạo – sắc mặt đại biến.
“Không được…”
“Không thể tiếp tục nữa…”
“Ta… phải chạy!!!”
—
Bên ngoài tầng trời thứ 36
Dương Phàm – đứng trên rìa Tinh Vực, trong tay nắm chặt một luồng ánh sáng thuần khiết: linh hồn của Thạch Cơ.
Ánh mắt hắn dịu dàng, mỉm cười như đang kể chuyện cho một hài tử nghe:
— “Thấy chưa…?”
— “Biết vì sao khỉ con mạnh như vậy không?”
Hắn nghiêng đầu, nhẹ giọng cười.
— “Vì hắn… muốn đánh cả thế giới này vì Tử Hà!”
— “Chỉ vì một câu nói… một ánh mắt… một khoảnh khắc Tử Hà cứu khỉ con…"
— “Khỉ con có thể biến cả thân thể mình… thành hủy diệt.”
—
Dương Phàm xiết nhẹ tay.
Linh hồn Thạch Cơ run lên.
Hắn cúi sát, thì thầm sát bên tai:
— “Còn ngươi thì sao…?”
— “Ngươi đã hy sinh vì Thạch Hạo.”
— “Đã chết vì hắn.”
— “Thế nhưng, hắn lại vì sức mạnh... mà nuốt trọn ngươi không thương tiếc.”
Dương Phàm cười lớn.
— “Mà ngươi… vẫn không giống khỉ con.”
— “Không ai… vì ngươi, mà đánh cả giang sơn.”
—
Ánh mắt Thạch Cơ—
Ngập tràn căm hận.
Nàng không nói gì… nhưng tất cả đều hiện rõ.
Dương Phàm chỉ càng cười lớn hơn.
— “Chính là ánh mắt đó… ta chờ bấy lâu rồi.”
—
Dưới hạ giới….
ẦMMMMMMMM——!!!
Thiên không rách toạc.
Thạch Hạo—đã triệt để vỡ đạo tâm.
Cái gọi là “Chuẩn Thánh viên mãn”, “Tam Thân linh dực pháp”, tất cả chỉ như áo giáp rách rưới trước hung thần không gì cản nổi.
Hắn—cuống cuồng đào thoát.
Lao thẳng về phía duy nhất còn có thể chứa được hắn—
Tây Phương.
—
Tại cổng Linh Sơn – Cực Lạc Tịnh Thổ
Hai vị Phật Mẫu đã đứng sẵn từ lâu.
•Một người toàn thân bao phủ bởi ánh sen tím, mắt như minh nguyệt soi đáy nước – Đề Yên Nhiên hóa thân, Từ Bi Phật Mẫu
•Một người dáng vẻ như tiên tử hạ thế, áo trắng lụa mềm, nhưng ánh mắt sâu như trời đêm cổ xưa – Tịnh Trúc, Thanh Tịnh Phật Mẫu
Cả hai nhìn Thạch Hạo đang lao tới như chim gãy cánh, lặng im không cản, chỉ nhẹ nhàng xoay người nhìn về phương Đông.
Nơi một luồng khí vàng đang rực cháy – điên cuồng phóng tới.
Hỗn Độn Thạch Hầu.
Đã hóa điên.
Không còn đạo lý. Không còn lý trí.
Chỉ có—
Bản năng chiến.
Và kẻ thù.
—
Đề Yên Nhiên khẽ nâng tay.
Tịnh Trúc hợp chưởng.
Tiếng niệm phạn âm vang lên từ sâu trong hư không:
“A Di Đà – Ngã Tâm Tức Phật.”
“Tịch Tịch Hư Không – Đại Bi Hộ Pháp.”
Phạn âm rơi xuống, không lớn—nhưng vang dội như khai thiên.
Trực tiếp hóa thành hai dòng kim quang xé trời, phóng thẳng vào tai Hỗn Độn Thạch Hầu.
Như hai luồng "Thiên Tâm" trực chỉ tâm linh.
—
Nhưng—
Thạch Hầu không dừng lại.
Hắn đã hóa điên. Đạo tâm không còn. Lý trí không hiện. Chỉ có sát ý.
Gào rống – đánh nát thần âm.
Lao tới như tinh cầu va chạm!
Đánh về phía Thạch Hạo, như muốn nghiền hắn thành tro!
—
Đề Yên Nhiên và Tịnh Trúc liếc nhau.
Cùng tiến lên.
“Chưởng Trung Phật Quốc – hiện thế.”
—
ẦMMMMMMMMMMM—!!!
Hai bàn tay Phật Mẫu vươn ra.
Hợp lại như trời chụp xuống.
Một ấn phong vạn trượng hiện ra giữa trời đất, pháp tắc cuộn quanh, Phật quốc hiện hình.
Một tay mang thiện tâm. Một tay mang diệt ý.
Hai tay—chắp lại.
—
ẦM!!!
Hỗn Độn Thạch Hầu… bị chụp xuống.
Áp thẳng vào Đông Thiên Châu – vùng đất đã hóa tro tàn sau đại chiến.
Mặt đất gào khóc. Địa mạch gào rít.
Năm đỉnh núi đá trồi lên từ lòng đất, vươn thẳng trời cao.
Như năm ngón tay khổng lồ.
Ép xuống… một sinh linh bất diệt.
—
Từ đó về sau….
Một câu truyền khắp Tam Giới.
“Từ nay… hắn bị phong dưới Ngũ Hành Sơn.”
“Cho đến khi… lòng hắn biết quay đầu.”
—
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com