Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 231: Trật tự tái thiết



Tinh Huy Âm Gian – Địa Phủ tầng thứ 10

Khu vực Luân Hồi Trận Nhãn – Trụ sở tổng xử lý nghiệp lực luân chuyển

Toàn bộ nơi này không còn giống như thời cổ, nơi các vị Diêm Vương tay cầm thẻ tre, quạt nan chấm tội.

Thay vào đó—

Một chuỗi dài hành lang kim loại. Máy móc chạy ầm ầm.

Linh hồn đi hàng dài như dân cư xếp hàng hành chính.

Trên trán mỗi người đều có một mã vạch.

Bước qua cổng nghiệp lực scanner, lập tức hiện bảng chi tiết:

•Kiếp trước làm gì?

•Bao nhiêu lòng tham?

•Đã có bao nhiêu lần động niệm bất thiện?

•Bao nhiêu lần thực hành thiện hạnh không cần trả ơn?

Toàn bộ – hiện rõ như hồ sơ thuế.

Hệ thống này…

Dương Phàm là người thiết kế.



Một góc gần trung tâm trận nhãn.

Một quán nhỏ dựng theo kiểu cafe phong cách Đông Dương.

Trên tấm bảng: “Robusta – Hương vị trần thế.”

Phía trong, Dương Phàm ngồi thảnh thơi, tay xoay nhẹ một ly cà phê đen đá không đường.

Ánh mắt hắn nhìn qua màn hình lớn treo lơ lửng trên đầu, ghi nhận:

“Luân chuyển linh hồn tuần này: 87,421,032”

“Sai sót nghiệp lực: 0”

“Diêm Vương hiện trạng: Toàn bộ đang nghỉ dưỡng đảo Bắc Hải, Âm giới sông du lịch, Địa Mạch Tam sinh thạch thần thoại…”

Hắn khẽ nhấp một ngụm.

Cà phê đắng.

Nhưng thật vừa miệng.

— “Ân… đúng là đắng cay đã nhiều. Giờ uống đen mới thấm.”



Một bóng âm sai đi ngang qua, cúi đầu chào.

— “Bẩm Chí Tôn, hệ thống xét duyệt tội trạng hiện giờ đã lên v8.2.”

— “Áp dụng trí tuệ nhân tạo trích xuất tội nghiệp từ sâu trong nguyên thần.”

Dương Phàm cười cười:

— “Tốt. Nhưng còn linh hồn ai vượt ngưỡng – chạm đến tầng Khai Ngộ thì sao?”

Âm sai lắp bắp:

— “Vẫn… phải để Chí Tôn tự phán.”

— “Hệ thống không đọc được những ai… vượt khỏi đạo.”

Dương Phàm gật gù, xoay tách cà phê một vòng.

— “Cái đó không vội.”

— “Giờ cho chuẩn bị sẵn vị trí… ta sắp gửi một linh hồn “đặc biệt” xuống đây.”

— “Cần giữ nguyên bản, không được qua máy gột nghiệp.”

Âm sai ngạc nhiên:

— “Linh hồn đặc biệt…?”

Dương Phàm gật nhẹ



Lúc này, Một làn mây ngũ sắc nhẹ nhàng đáp xuống.

Một vị Phật thân khoác áo ca-sa tỏa ánh vàng trầm lắng, chắp tay vái nhẹ một cái:

— “A Di Đà Phật.”



Dương Phàm đang nâng ly cà phê Robusta ngửa cổ uống ngụm cuối cùng, quay lại cười nhẹ:

— “Ồ? Không biết Địa Tạng Vương Bồ Tát giá lâm, có việc gì mà rời khỏi Địa Tạng Thiên mà xuống chỗ ta?”

Bồ Tát đáp, giọng trầm đều như mõ gõ:

— “Chí Tôn… ngài đã ở đây hơn vạn năm, kể từ khi Thiên Đình tan vỡ, thần mạch đoạn tuyệt, cầu nối ba giới đứt đoạn.”

— “Nay… nhân gian đã bắt đầu rối loạn.”



Dương Phàm nhướng mày.

— “Nhanh vậy sao? Ta chỉ tính uống hết ly cà phê này thôi mà.”

Bồ Tát lắc đầu, khẽ niệm một tiếng:

— “A Di Đà…”

— “Bên trên… trăm năm đã trôi.”

— “Tiên giới không có lối phi thăng, các Thần Tiên mới đột phá không tìm được nơi quy tụ, rơi vào nhân gian.”

— “Dần dần… cát cứ mỗi nơi, xưng đế tự lập, khiến phàm nhân lầm than, không ai bảo hộ.”



Dương Phàm gật đầu.

— “Cũng đến lúc rồi…”

— “Vậy để nàng ở lại, ta lên trước giải quyết công vụ.”

Bồ Tát khẽ nhíu mày:

— “Nàng… là Thạch Cơ đạo hữu?”



Dương Phàm không trả lời ngay. Chỉ đưa tay, chỉ vào khu vực trung tâm của Luân Hồi Tháp Trải Nghiệm.

Một cỗ máy hình bán nguyệt lấp lánh luân chuyển ánh luân hồi. Trên đó—

Một linh thể nữ đang nằm, nhắm mắt, không động đậy.

Mỗi khắc, hào quang nghiệp lực chớp lên như dao cắt vào thần hồn.



Bảng nghiệp lực hiện ra bên cạnh, con số nhấp nháy:

Số kiếp đã trải: 10,112

Tần suất: 1 năm – 100 kiếp

Loại: Toàn bộ là tình kiếp, đau khổ, phản bội, chờ đợi, bị lãng quên…



Bồ Tát ngẩn người.

Miệng khô khốc, bước lại, nhìn vào bảng một lúc… rồi không nói được lời nào.



— “Cái này…”

— “Cái này… là nhân quả gì?”

Dương Phàm mỉm cười:

— “Không phải nhân quả.”

— “Là trải nghiệm.”



Bồ Tát thở dài:

— “Phật Mẫu từng nói… tâm trí mạnh nhất không phải là người ngồi thiền trăm vạn năm, mà là kẻ… trải qua vạn lần tình kiếp mà vẫn giữ được ánh mắt thuần lương.”



Dương Phàm khẽ nhấp môi:

— “Đó là lý do ta không dừng nàng lại.”

— “Bởi vì phụ nữ mạnh nhất… là khi họ muốn trả thù kẻ đã phản họ.”



Bồ Tát trợn mắt.

Chắp tay.

— “A Di Đà Phật… thiện tai, thiện tai…”



Một lúc sau, ông lại thì thầm:

— “Nhưng… nếu nàng vượt qua tất cả…”

— “Thì người mà nàng muốn trả thù… là ai?”

Dương Phàm ngửa đầu cười nhẹ:

— “Tốt nhất… là đừng để nàng nhớ lại quá sớm.”

— “Nếu không…”

— “Cả Tam Giới… lại có thêm một sinh linh không thể trấn áp.”



Từ trong Luân Hồi trận nhãn, một tiếng vang mơ hồ vang lên…

Tích… tích…

Một nhịp trống nhỏ—

Chuẩn bị đánh thức một nữ nhân – không còn là Thạch Cơ.

Mà là… một sinh linh đã trải qua vạn kiếp.

Và không còn… tha thứ.



Tàn tích Thiên Đình – tầng trời đã sụp, linh mạch đoạn tán

Bên trong đám mảnh vụn tiên thạch lơ lửng, Dương Phàm bước chân chầm chậm.

Không có tiếng nhạc trời.

Không có trống rồng thần điện.

Chỉ có…

Gió qua đá vụn. Lặng im không hồi âm.



Hắn giơ tay.

ẦMMMM—!!

Một cái phất trần cổ xưa từ Đả Thần Tiên hóa thành, rủ xuống ánh sáng như ngân hà rơi vỡ.

Phía trước mặt hắn, một tấm bia cao đến tận thiên cực hiện ra, dao động kim văn tầng tầng:

Phong Thần Bảng.



Dương Phàm cười nhẹ, khẽ nhấp môi:

— “Cuối cùng cũng đủ 365 vị rồi.”

— “Không nhanh, không chậm, thiên mệnh định sẵn.”

— “Ngay cả ta muốn ngăn cũng không được.”



Phong Thần Bảng, không phải là pháp bảo công kích, cũng không phải là tiên khí phòng ngự.

Nó là…

Một khế ước.

Một kết giới.

Một “số phận bất diệt”.

Giống như Anh Linh Bia, ai lên bảng, sẽ không chết – nhưng cũng không thể tiến nữa.

Tu hành? Ngừng tại chỗ.

Đạo tâm? Đông kết như băng.



Nhưng ngược lại, họ bất diệt, bất loạn, mãi mãi là “nền móng” cho Thiên Đình.



Dương Phàm khẽ cười lớn.

Đả Thần Tiên trong tay lại biến đổi – hóa thành phất trần xòe ra như vẩy bụi vô hình.

— “Ra đi.”

— “Gọi hết bọn họ dậy.”



ẦMMMMM—!!!

Phong Thần Bảng chấn động.

Từng tia sáng từ bảng bắn xuống, triệu hồi từng luồng chân linh, từng đạo thần niệm.

365 vị Chính Thần, đủ mặt các lộ tướng, các hành quyền, các chiến thần, các văn thần.

Hàng ngàn Thiên Binh. Hàng trăm thần tướng.

Tất cả hiện ra, đứng trước mặt Dương Phàm.

Ai nấy… quỳ rạp.

Không ai dám ngẩng đầu.



Dương Phàm chỉ cười:

— “Được rồi.”

— “Từ giờ – xây lại thiên đình.”

— “Mỗi người một tay, không để lười biếng.”



Không ai dám trái lệnh.

Toàn bộ thần binh thần tướng đồng loạt hành lễ, sau đó chia nhau ra như một công trường siêu thần cấp — bắt đầu dựng lại Linh Tiêu Bảo Điện, Nam Thiên Môn, Cửu Linh Trì, Ngự Hoa Viên, Thái Thượng Lôi Đài…



Bên cạnh Dương Phàm, một thân ảnh lão giả tóc bạc khẽ bước ra từ hư không.

Thái Bạch Kim Tinh.

Nhưng là Hồ Kim Hải trưởng lão – tâm phúc số một từ thời còn Thần Cơ Đế Quốc.

Hắn không lên bảng.

Hắn… chọn theo Chí Tôn.

Dương Phàm mỉm cười, đặt phất trần vào tay ông:

— “Vậy mới ra dáng chứ.”

Thái Bạch cúi người, không nói gì – nhưng ánh mắt sáng như tuyết đầu xuân.

Sau đó, ông quay người, hét lớn về phía hàng ngũ thần tướng đang lắp dựng trụ thiên cung:

— “Cánh này dựng lại chưa ngay! Cây thần trụ ai để nghiêng vậy hả?!”

Rất ra dáng… chủ thầu công trường.



Dương Phàm đứng im, ngẩng đầu nhìn trời.

Gió thổi qua tóc.

Ánh mắt hắn hướng về phía xa…

Ngũ Hành Sơn.

— “Được rồi.”

— “Đại cục đã định.”

— “Đến lúc ta… bắt đầu bước vào Tây Du thật sự.”

— “Sao có thể để chư Thánh và các nàng… chơi một mình được, đúng không?”

Hắn cười—

Bước một bước. Biến mất khỏi tầng trời.



Hơn mấy vạn năm sau…thế cục của Linh Giới bắt đầu ổn định trở lại

Tây Phương Cực Lạc – Linh Sơn Đỉnh

Không gian vạn trượng quanh Linh Sơn phủ đầy ánh kim sắc, từng tầng mây Phật khí lượn lờ như dải y của Thiên nữ.

Chín trăm chín mươi chín tầng liên hoa đài, phân chia địa vị và công đức.

Tầng cao nhất – Song Phật Mẫu toạ tọa, Thanh Tịnh và Từ Bi Phật Mẫu, tĩnh lặng mà như động thiên.

Tầng thứ hai – Tam Thế Phật:

•Quá Khứ: Nhiên Đăng Cổ Phật

•Hiện Tại: Thích Ca Mâu Ni Như Lai

•Tương Lai: Di Lặc Tôn Phật

Tầng ba – Bồ Tát Bát Đại Trụ Cột: Quan Âm, Văn Thù, Phổ Hiền, Địa Tạng, Hư Không Tạng, Diệu Dương, Kim Cang Tạng.

Tầng bốn – Kim Cương Hộ Pháp, La Hán Bồ Đề: Từng vị như núi vàng người bạc, ngồi không động mà đạo vận tràn lan.

Khắp nơi vang lên tiếng tụng niệm trầm hùng, sen nở liên miên, ánh Phật dao động như suối vàng bất tận.



Phật Mẫu Từ Bi mở lời, thanh âm như chuông ngân buổi sớm:

— “Đông Thiên Châu, sau kiếp đại chiến giữa Thạch Hầu – Đế Huấn – Tam Yêu Tàn Hồn, nay địa mạch đã vỡ, oán khí lan tràn.”

— “Cõi ấy, từng là vùng biên Yêu Tộc, nay rơi vào hỗn độn.”

— “Chúng sinh bơ vơ, phàm nhân lầm than, không ai tế độ.”



Thanh Tịnh Phật Mẫu tiếp lời, dịu mà như dao:

— “Pháp thân Thiên Đạo hiện giờ chia rạn. Tiên mạch đứt đoạn, Tam Giới chia lìa.”

— “Nếu Phật Pháp không truyền vào vùng đó…”

— “Tất sẽ sinh ra một vùng hung địa – khó phục tam luân.”



Thích Ca Như Lai khẽ gật đầu:

— “Phật Giáo, vốn không cầu ép người về đạo, chỉ nguyện soi đèn cho kẻ muốn đi.”

— “Nhưng giờ, thời đại đảo điên. Cần có người dẫn lối.”



Văn Thù Bồ Tát rút tràng hạt, ánh mắt nghiêm nghị:

— “Ai sẽ là người đầu tiên?”



Không gian thoáng lặng.

Tất cả chư Phật nhìn quanh… không ai bước ra.

Bởi truyền đạo tại vùng hung loạn, không chỉ là độ hóa phàm nhân, mà là độ hóa chính mình.

Cần một kẻ đủ kiên – đủ ngộ – đủ tạp nhiễm, để đi vào đó không bị ăn mòn, mà còn tự tịnh – tự sáng.



Lúc ấy…

Một vị Phật trẻ tuổi, thân mang ánh kim thuần nhưng sau lưng vòng công đức còn đang xoay tròn tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, Y tiến lên từng bước.

Ánh mắt không ngạo mạn.

Nhưng là bất khuất.

Trên người hắn – vẫn còn một ít tà khí ẩn ẩn.

Chưa rửa sạch.

Một ít nhân quả chưa hoàn tất.



Kim Thiền Tử.

Trảm thân của Dương Phàm Chí Tôn.



Hắn cúi người, quỳ gối một gối, chắp tay:

— “A Di Đà Phật.”

— “Đệ tử Kim Thiền… nguyện đi.”

— “Mang tịnh thổ vào đất ô uế, gieo hạt Phật nơi cằn cỗi, để chúng sinh có thể một ngày… ngẩng đầu thấy sen.”



Song Phật Mẫu nhìn nhau.

Gật đầu.



Từ Bi Phật Mẫu: “Đây… chính là một kiếp tất yếu.”

Thanh Tịnh Phật Mẫu: “Chỉ khi đoạn hết bản ngã – mới thành chính quả.”



Di Lặc Tôn Phật cười nhẹ, từ bi:

— “Kim Thiền… lần này ngươi đi, không phải truyền pháp đơn thuần.”

— “Mà là một nửa bước ra khỏi cái bóng Dương Phàm Chí Tôn”

— “Một nửa… đi vào chính mình.”



Kim Thiền Tử lại cúi đầu.

— “Phật Mẫu, Phật Tổ dạy phải.”

— “Kim Thiền… ứng kiếp.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com