Ông ấy cẩn thận cầm đũa lên, gắp một miếng khoai lang màu vàng đỏ đẹp mắt.
Màu sắc, hương thơm, đều là tuyệt phẩm.
Lớp đường trên bề mặt miếng khoai lang kéo sợi màu vàng đỏ này, trong suốt như một viên lưu ly thượng hạng.
Vương Chiêu Sơn dùng sức kéo!
Thông thường, món ăn kéo sợi phải được kéo một cách cẩn thận, sợi đường mới càng dài và càng tinh tế. Kéo mạnh như thế này, sợi đường rất dễ bị đứt ở giữa.
Động tác này của ông ấy, cũng là muốn thử xem kỹ thuật nhúng đường kiểu này, rốt cuộc có gì khác biệt so với cách làm khoai lang kéo sợi thông thường.
Nhưng... sợi đường hoàn toàn không đứt!
Vương Chiêu Sơn lại bắt đầu nín thở, ông ấy gắp miếng khoai lang này, chậm rãi đi về phía rìa căn lều nhỏ. Đi ra ngoài khoảng bốn năm mét, sợi đường này vẫn chưa đứt!
Mọi người có mặt đều vô cùng phấn khích, Thư Kiến Dân nhanh chóng chạy qua vén rèm lên, nhìn Vương Chiêu Sơn giơ cao miếng khoai lang kéo sợi kia, đang lùi về phía cửa sân.
Một bước, hai bước, ba bước...
Sợi đường vẫn không đứt!
Ông ấy cẩn thận lùi lại, giơ cao miếng khoai lang kéo sợi này.
Mà trong sân, cũng từ tiếng người ồn ào vừa rồi, đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Có mấy đứa trẻ chạy đến, muốn xem đầu kia của sợi đường ở đâu, nhưng lại bị bố mẹ giữ lại.
Vương Chiêu Sơn vẫn đang lùi lại.
Miếng khoai lang kéo sợi trên tay ông ấy có màu sắc hoàn hảo, hương thơm ngọt ngào xộc vào mũi, thoát khỏi môi trường mờ tối của gian bếp, dưới ánh nắng khúc xạ giống như một viên hổ phách hoàn mỹ nhất, đẹp đến động lòng người.
Mà sợi đường trong suốt óng ánh kéo ra từ phía trên, cũng lay động trái tim của mỗi người có mặt.
Cuối cùng, khi Vương Chiêu Sơn không thể lùi được nữa, lùi đến cửa sân thì sợi đường trong suốt óng ánh này mới đứt theo gió.
Trong sân giống như đột nhiên được giải trừ nút tắt âm, tiếng người ập đến.
"Chà, kéo dài thế cơ à!"
"Lớp đường này thật sự quá tốt, hôm nay có món này không?"
"Ai quay video rồi! Gửi cho tôi một bản! Cho tôi xem với!"
Chỉ có Vương Chiêu Sơn giơ miếng khoai lang đã đứt sợi đường lên, quan sát kỹ dưới ánh nắng.
Ông ấy biết, nếu không phải trong sân này có gió, thì có lẽ sẽ kéo được sợi đường dài hơn nữa.
Ông ấy không do dự nữa, cho miếng khoai lang này vào miệng.
Lớp đường giòn và thơm, khoai lang ngọt ngào mềm mại, đường không dính răng, khoai lang ngọt mà không ngấy.
Là một miếng khoai lang kéo sợi hoàn hảo.
Ông ấy đứng trong sân, Trần Nhiễm vẫn đứng trong gian bếp hơi mờ tối. Từ góc độ này của ông ấy thì có thể nhìn thấy, Trần Nhiễm đang khoanh tay trước ngực, đứng thẳng tắp, biểu cảm trên mặt chìm trong bóng tối, có chút không nhìn rõ.
Nhưng, ông ấy biết, đây là một đầu bếp hoàn hảo.
Chương 51: Chuyện lên danh sách đầu bếp nổi tiếng, phải đưa vào lịch trình rồi!
Trong khi Vương Chiêu Sơn đang quan sát tỉ mỉ thì Trần Nhiễm đang đứng trước bếp, cảm nhận rõ niềm vui khi kỹ năng nấu nướng cuối cùng cũng đạt cấp S.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cho đến nay, trong số tất cả các kỹ năng của Nhiễm Nhiễm, đã có hai kỹ năng đã đạt cấp S. Một là kỹ năng nấu nướng, hai là kỹ năng nêm gia vị. Riêng kỹ năng sử dụng dao, dù cô đã chăm chỉ rèn luyện suốt thời gian qua nhưng vẫn chỉ dừng lại ở cấp A.
Chẳng lẽ phương pháp luyện tập của cô có vấn đề sao?
Trần Nhiễm không chỉ trông vào hệ thống. Gần đây, cô còn mua một cuốn sách có tên là "Luyện tập có chủ đích", để tự điều chỉnh phương pháp học nấu ăn của mình.
Trong sách viết rằng, khi gặp trở ngại, đừng cố ép bản thân vượt qua bằng cách làm những việc khó hơn, mà hãy thử chuyển sang làm những việc khác.
Nhìn vào việc kỹ năng nấu nướng của cô cuối cùng cũng tiến bộ, có thể thấy lý thuyết đó không sai. Chính nhờ lần thử nghiệm kỹ thuật đáy dầu bám bột mới lạ ấy, kỹ năng của cô mới có bước chuyển rõ rệt.
Nhưng kỹ năng dao... luyện đi luyện lại cũng chỉ là cắt gọt. Làm việc khác là làm gì chứ? Phải làm sao mới được xem là “khác” đây?
Cô không nhịn được nữa, liền hỏi hệ thống: "Cho tôi thêm chút gợi ý đi mà! Mày cũng thấy tao luyện kỹ năng d.a.o chăm chỉ thế còn gì. Ngoài việc treo bao cát ra, có cách nào khác giúp tao giỏi lên không?"
Hệ thống vẫn im lặng như thường lệ.
Kỹ năng nấu ăn của cô tiến bộ, cũng là nhờ bà lão kia gọi món khoai lang kéo sợi, cô mới học được kỹ thuật đáy dầu bám bột, từ đó kỹ năng mới tiến bộ rõ rệt.
Có lẽ, để kỹ năng dùng d.a.o tiến thêm một bước, cô cũng cần một cơ hội đặc biệt nào đó?
Khi Trần Nhiễm còn đang miên man suy nghĩ thì anh Lưu bước tới, hạ giọng hỏi: "Đầu bếp Trần, chúng tôi đều đã sơ chế xong gà với giò heo bên kia rồi, cô xem... có nên bắt tay vào nấu luôn không?"
Không chỉ là hạ giọng, anh Lưu thậm chí còn thở nhẹ.
Lúc đầu, mọi người đã biết Trần Nhiễm nấu ăn rất giỏi. Nhưng giỏi cũng có nhiều kiểu, và rõ ràng là cô thuộc kiểu “rất giỏi”.
Gà nướng Song Tuyệt và giò heo hầm thanh đạm, mấy món này dễ khiến người ta lầm tưởng rằng: “Tôi có công thức, chắc tôi cũng làm được”. Nhưng sự tự tin ấy nhanh chóng biến mất khi chứng kiến tay nghề điêu luyện của Trần Nhiễm.
"Ôi trời, bắt đầu thôi, tôi mải quá nên bị mất tập trung chút."
Lúc này Trần Nhiễm mới nhận ra mình đang mải mê suy nghĩ, quên mất phải bắt đầu nấu ăn. Mấy người phụ bếp đứng bên cạnh cũng im lặng chờ một lúc, mãi mới dám nhắc cô.
"Để tôi cắt rau cho!"
"Ai ui, cô đừng làm món khoai tây bào sợi này nữa, cô xem gia vị ướp gà nướng đi?"
Thậm chí, hôm nay khi Trần Nhiễm đang kiểm tra gà để pha nước sốt, những người phụ bếp trước giờ luôn tỏ ra nghiêm túc và dè dặt, nay lại tự giác tránh xa hơn bình thường.
Trần Nhiễm khẽ thở dài. Quả nhiên, muốn người khác nể phục thì vẫn phải cho họ thấy mình giỏi đến mức nào.
Tuy vậy, không phải ai cũng hiểu kỹ thuật đáy dầu bám bột cô đang áp dụng có gì đặc biệt. Bà ngoại của Chúc Thần Thần đột nhiên xuất hiện như một cơn gió, lao thẳng vào bếp: "Ôi chao, tôi có thể ăn thử hai miếng đĩa khoai lang kéo sợi này không? Cái này đâu phải món để bày ra bàn tiệc đúng không?"
Món này Trần Nhiễm chỉ làm để thử tay nghề, dĩ nhiên không tính là món chính thức.
"Được ạ, bà cứ ăn thoải mái."
Bà lão vui vẻ cầm lấy một miếng, vừa đi vừa ăn ngon lành. Dì Vương nhìn mà buồn bực, đợi bà lão đi rồi mới lên tiếng.
"Món khoai lang kéo sợi đó… dì còn chưa được ăn miếng nào!"
"Không sao đâu, lát nữa cháu làm nhiều thêm một chút! Làm xong cho họ rồi, chúng ta cũng giữ lại một đĩa để mọi người ăn thử."
Trần Nhiễm an ủi dì Vương: "Với lại, đây mới là lần đầu cháu làm món này, lát nữa chắc chắn làm sẽ còn ngon hơn."
Đúng lúc đó, Vương Chiêu Sơn bước vào và vô tình nghe được câu nói ấy.
Ông ấy khẽ thở dài.
Lần trước khi xem Tiểu Trần tham gia cuộc thi nấu ăn, nhìn cô tập trung đến mức quên cả xung quanh, ông ấy đã từng nghĩ… có lẽ năm xưa mình không nên từ bỏ con đường làm bếp.