Lần này đi, bà ấy nhất định phải mang theo nước tương yêu thích, ăn nửa cái giò heo cho đã miệng!
Nghe Thường Niệm hỏi, Vương Chiêu Sơn im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Bây giờ cô ấy đang đi theo một nhóm đầu bếp nông thôn, chuyên nấu cỗ thuê khắp nơi.”
Thường Niệm đưa tay lên trán.
Việc bình chọn danh sách đầu bếp nổi tiếng đã kéo dài nhiều năm rồi, có một số dữ liệu bà ấy nhớ cũng không rõ lắm.
Bà ấy không chắc Trần Nhiễm có phải là đầu bếp trẻ tuổi nhất hay không, nhưng bà ấy biết - cô bé này là người đặc biệt nhất!
"Tôi hiểu rồi. Sau này, khi cô ấy chính thức được đưa vào danh sách, độc giả của chúng ta sẽ nhìn thấy và nói: “Ồ, đầu bếp này thú vị đấy, tôi phải đi ăn thử món của cô ấy!””
"Sau đó, họ lật ra phía sau, chuẩn bị xem vị đầu bếp trẻ tuổi tài giỏi này rốt cuộc ở nhà hàng nào, đặt chỗ như thế nào, thật sự không đặt được thì cũng có người bán vé lại..."
"Kết quả phát hiện, họ muốn ăn được món của đầu bếp này thì trước tiên phải tìm xem cô ấy đang... lang thang đến đâu. Sau đó, nhà mình cũng phải có đúng dịp cưới hỏi, giỗ chạp gì đó, may ra mới được ăn thử một miếng!”
Vương Chiêu Sơn không nói.
“Cũng có khi." Ông ấy lẩm bẩm: "Đến lúc cô ấy được đưa vào danh sách, thì lại chuyển sang chỗ khác rồi cũng nên…”
Thường Niệm bật cười, nửa giận nửa bất lực: "Được thôi, dù sao trên danh sách đầu bếp nổi tiếng cũng ghi rõ những nhà hàng mà đầu bếp đã từng làm việc, chúng ta cũng liệt kê hết vào hồ sơ Trần Nhiễm."
"Trần Nhiễm đã từng làm việc tại các nhà hàng: Trường mẫu giáo Khải Minh Tinh, đồn cảnh sát Kiều Đầu Lộ, quán cơm nhỏ núi Dương Liên, KTV Bạch Thiên Nga,... đúng không?"
"Đúng... còn có xe nấu cỗ của nhà họ Thư..."
Cả hai bên đầu điện thoại im lặng suốt nửa phút.
Cuối cùng, Vương Chiêu Sơn lên tiếng, cố gắng động viên: "Không sao đâu. Dạo này doanh số sách của danh sách đầu bếp nổi bật cũng đang chững lại mà, phải không? Tổng giám đốc, nghĩ xem — đây chẳng phải là chiêu quảng bá quá hợp thời sao? Năm đó, chỉ với một bài viết về món đầu sư tử ở trường mẫu giáo, blogger ẩm thực Chử Nam đã tăng thêm 300.000 người theo dõi đấy!”
“Thôi thôi, đừng có mơ mộng nữa." Thường Niệm ngắt lời, rồi thở dài: "Giờ tôi chỉ cần cậu giúp tôi biết chắc vài ngày tới Trần Nhiễm sẽ nấu ở đâu. Đừng để đến lúc đó chính tôi – người quản lý danh sách đầu bếp nổi bật – lại không được ăn thử thì thật nực cười lắm.”
"Được, tôi..."
Vương Chiêu Sơn vốn định nói với Thường Niệm là đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Dù sao thì để được ăn ké mấy bữa tiệc sắp tới, ông ấy, Thuận Tử và Chử Nam đã bàn nhau không đăng video lên nhóm fan, giữ bí mật thật kín.
Chỉ cần người hâm mộ không biết, ông ấy vẫn còn cơ hội giữ lại một suất cho Thường Niệm.
Nhưng chưa kịp nói xong, ông ấy liếc mắt nhìn vào điện thoại — có người vừa đăng video lên nhóm!
Người đăng có tên tài khoản là "Chúc thử tinh thần như tạc dạ" (Chúc ngôi sao này sáng như đêm qua…)
Không cần đoán cũng biết — là Chúc Thần Thần!
Bà ngoại của cô ấy tổ chức tiệc mừng lên cấp lại không rủ cô ấy theo, thế là cô ấy liền chơi một ván công bằng: Tung clip để đập bát cơm của tất cả mọi người trong nhóm.
Vương Chiêu Sơn nuốt nước bọt, khẽ ho một tiếng, chuyển hướng câu chuyện: “Tôi… tôi chỉ có thể cố gắng hết sức.”
“Cố gắng hết sức gì mà cố gắng? Phải chắc chắn hoàn thành!” Thường Niệm nổi giận, cúp máy.
Nghe thấy tổng giám đốc tức giận cúp điện thoại, ứng giữa bầu không khí náo nhiệt của buổi tiệc, Vương Chiêu Sơn có chút cay đắng trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng mà… chuyện sau này để sau đi. Bây giờ, ông ấy đã rất vất vả mới giành được một chỗ nhờ chụp ảnh chung với Chúc Thần Thần — không ăn cho đã thì uổng lắm!
Ông ấy nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình.
Mấy người hâm mộ Trần Nhiễm đang ngồi gần đó, sau khi chứng kiến màn kéo sợi khoai vừa rồi, lập tức quay sang hỏi dồn: “Thế nào rồi? Món khoai lang kéo sợi có ngon không?”
“Còn phải hỏi à? Món nào của Trần Nhiễm làm mà chẳng ngon! Câu đúng phải là: Ngon cỡ nào mới đúng!”
"Khâu Nhàn có quay lại rồi. Lát nữa cho các cậu xem video. Nhưng trước khi xem thì nhớ lên mạng tìm hiểu trước xem “kỹ thuật đáy dầu bám bột” là gì, để còn hiểu được cái hay của nó. Chứ không xem xong lại tưởng dễ làm thì phí lắm.”
Ngay lúc nhìn thấy Trần Nhiễm dùng kỹ thuật đáy dầu bám bột, Vương Chiêu Sơn đã lập tức gọi Khâu Nhàn tới ghi hình.
Một cảnh đẹp như vậy, không thể để trôi qua uổng phí — nhất định phải dùng để quảng bá cho Trần Nhiễm!
Dù gì thì Chúc Thần Thần cũng đã công khai chuyện Trần Nhiễm đến nấu cỗ. Thế là Vương Chiêu Sơn quyết định luôn, đăng video lên nhóm người hâm mộ.
Sợ có người không hiểu điểm đặc biệt trong video, ông ấy còn cẩn thận viết thêm một đoạn giới thiệu để giải thích.
Ông ấy đang hồi hộp chờ phản ứng của mọi người trong nhóm, nhưng không ngờ, lại nhận được sự “ném đá” của mọi người.
"Hay lắm! Có thông tin sớm mà không chia sẻ, lén đi ăn một mình phải không?”
"Đến video còn có thời gian quay, không có thời gian chia sẻ cho mọi người trong nhóm có phải không?"
“Tự mò đi ăn thì thôi đi, còn không nghĩ đến mọi người trong nhóm! Đề nghị cho ID này xuống cuối danh sách xếp hàng luôn!”
"Đúng đấy, xuống cuối đi!"
Vương Chiêu Sơn c.h.ế.t sững — cái gì mà “xuống cuối”? Mỗi lần Trần Nhiễm nấu ở đâu mà chẳng đông nghịt người? Bị xếp cuối thì ăn cái gì? Ăn không khí à?
Ông ấy tức tối thoát khỏi nhóm chat, quay sang liếc Chử Nam một cái - thấy anh ta ở bên cạnh cười không ngừng được.
“Cậu đừng có cười! Tôi còn mấy cái tài khoản phụ trong nhóm đấy. Một cái bị xếp xuống cuối thì tôi dùng cái khác." Vương Chiêu Sơn hừ một tiếng, rồi lườm thêm: “Đợi lúc cậu đăng video lên, thể nào cậu cũng bị như tôi thôi. Có gan thì ăn tiệc xong đừng đăng video, xem cậu chịu nổi không!”
Lúc này, người bắt đầu rầu rĩ lại chính là Chử Nam.
Tuy là blogger tự do, nhưng thực tế công việc của anh ta khá bận rộn. Tiệc do Trần Nhiễm nấu, rất có thể đây là lần duy nhất anh ta được ăn.
Nguyên liệu thì quý, tay nghề thì khỏi bàn, quay xong mà không đăng video thì đúng là tiếc đứt ruột.
"Thôi, lo xong bữa này đã rồi tính tiếp!"
Chẳng bao lâu sau, các món bắt đầu được dọn lên!
Mở màn là hai món nguội: Một đĩa đậu ba sợi, một đĩa rau trộn thập cẩm.
Món đậu ba sợi là món ăn dân dã, khá phổ biến ở vùng Đông Bắc nhưng ít người miền khác biết đến. Trần Nhiễm nghe Thư Kiến Dân kể, bà ngoại nhà này là người Đông Bắc, lấy chồng rồi chuyển vào đây sống. Thế là cô nổi hứng làm tặng bà ấy một món quê hương.
Mấy người đang ngồi ở đây đều chưa từng nghe qua món này, nhưng món này vừa nhìn, đã toát ra một sự hấp dẫn mộc mạc.
"Món này là món gì vậy?"
“Lo gắp đi đã rồi tính! Chậm là hết đấy!”