Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công

Chương 149



"Đúng đó, làm ơn đăng nguyên bàn được không? Không được ăn đã buồn rồi, nhìn còn chẳng rõ thì chịu sao nổi!"

 

Có người đã xem đi xem lại video của Tiểu Tiêu mấy lần, nghe vậy liền chụp màn hình và đáp lại: "Với tay nghề này của đầu bếp Trần, e rằng rất khó có thể chụp được ảnh đầy đủ nhỉ?"

 

Sau đó, cô ấy gửi liền năm bức ảnh chụp màn hình ở những thời điểm khác nhau của video. Nhưng trên mỗi bức ảnh chụp màn hình gần như chỉ có thể nhìn thấy một hai món ăn, còn lại… toàn là đĩa trống sạch bong.

 

Dù chỉ là vài bức ảnh chụp vội, cả nhóm vẫn kêu trời kêu đất:

 

"Đầu Sư Tử! Đầu Sư Tử của tôi!"

 

"Trời ơi cái giò heo kia còn được chiên lên nữa! Có phải đầu bếp Trần lại bí mật sáng tạo món mới không vậy?"

 

"Mau nhìn gà nướng kìa! Gà nướng nguyên con, không phải đùi gà chiên!"

 

"Ai coi video khoai lang kéo sợi chưa? Nhìn mượt như phim hoạt hình luôn! Còn món đáy dầu bám bột đó nữa, có ai giải thích được không? Trên đời thật có người làm được vậy à?"

 

"Nhưng mà… mấy cái đó giờ không quan trọng. Tôi chỉ muốn biết: Làm sao để được ăn mâm cỗ đó?"

 

Trong nhóm im lặng một lúc, hiếm khi, không ai đưa ra ý kiến.

 

Giống như những nơi trước đây như KTV Bạch Thiên Nga, hoặc quán cơm nhỏ núi Dương Liên, mọi người chỉ cần tìm được địa chỉ, vui vẻ đi xếp hàng là được.

 

Nhưng mà, nghĩ kỹ một chút là hiểu ngay — muốn đi ăn ké bữa tiệc này đâu phải dễ. Suất ăn chắc chắn không nhiều, mà ai cũng thèm thuồng như nhau.

 

Ở quê, tiệc mừng kiểu này nhiều lắm cũng chỉ bày được ba, bốn chục bàn. Còn trong nhóm fan thì có bao nhiêu người? Đông không đếm xuể!

 

Và thế là, nhóm người hâm mộ của Trần Nhiễm… bắt đầu chia rẽ!

 

Anh trai ớt xanh có chút sốt ruột, dù sao anh ta vẫn là học sinh, không có nhiều kinh nghiệm xã hội như vậy, trực tiếp nhảy ra hỏi: "Sao không ai nói gì nữa, các người không phải là định tự mình lén lút đi ăn đấy chứ?"

 

Một câu nói trúng tim đen. Ai cũng có cùng ý định, nhưng chẳng ai muốn thừa nhận. Vậy là nhóm quay sang giả vờ vô tội, cố gắng lảng sang chuyện khác.

 

"Nếu tôi mà được ăn bữa này, chắc chắn sẽ không như cái blogger kia, tranh đồ ăn còn thua cả một bà cụ..."

 

"Ôi chao, cậu đánh giá bản thân quá cao rồi? Lên xe buýt tranh chỗ ngồi tranh không lại các ông các bà sao? Sao đến tranh đồ ăn lại cảm thấy mình có thể tranh được?"

 

"Đúng rồi, blogger này sao không tiếp tục đăng video nữa? Không vào được sao?"

 

Đúng vậy. Tiệc mừng thăng hạng của bà ngoại Chúc Thần Thần lần này, người như Tiểu Tiêu — nặng một trăm bốn mươi cân — muốn chen vào thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

 

Với bà ấy, tiền mừng chẳng quan trọng. Bày hai đợt tiệc như vậy chỉ vì bà thích ăn ngon, thích vui. 

 

Hơn nữa, bà lão sống ở nhiều năm như vậy, quan hệ với mọi người trong thôn rất tốt. Lẽ nào vì vài trăm ngàn tiền mừng mà lại để người trong thôn đứng ngoài nhìn? Không đời nào.

 

Chử Nam và mấy người khác được vào ăn cũng là nhờ có Chúc Thần Thần dẫn đường. Người lạ hoàn toàn không một ai có thể trà trộn vào được.

 

Bà ấy còn đích thân đứng trước cổng kiểm tra từng người, ai không quen biết không cho vào.

 

Tiêu Chính không nhịn được thở dài: "Còn không bằng ra một bài kiểm tra, tôi đã sớm hỏi thăm rồi, cô bé thi đại học nhà bọn họ tên là Chúc Thần Thần..."

 

“Vậy thì chịu thôi.” Kỳ Nhan thở dài: "Tiệc là của người ta, mình được ăn ké một hai lần là may rồi, làm sao đòi lần nào cũng được?”

 

"Tôi không tin, lần sau tôi trực tiếp ném hai nghìn đồng tiền mừng, không lẽ vẫn không được vào?”

 

Dù sao thì anh ta cũng là blogger tự do, bỏ tiền không chỉ để ăn ngon, mà còn để đầu tư cho kênh cá nhân. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ lúc bị nhóm fan Trần Nhiễm phát hiện ra video về mâm cỗ làng quê, lượng xem video của anh ta tăng không ngừng.

 

Sau khi quan sát kỹ phần bình luận, Tiêu Chính phát hiện, nhóm người này hoạt động có tổ chức!

 

Chưa nói tới tiêu chuẩn "mấy sư" kỳ quặc của bọn họ để đánh giá món ăn, chỉ nói đến cách xưng hô của những người này với nhau, nhìn giống như là một tổ chức chung nào đó tạo ra.

 

Đối với Tiêu Chính mà nói, nếu có thể biến một nhóm nhỏ như vậy, thành nhóm fan của mình, đúng là quá lời rồi.

 

Đừng nói tiền mừng hai nghìn đồng, cho dù là năm nghìn đồng, anh ta cũng phải cho!

 

Dù sao, khi mới bắt đầu, số tiền mà anh ta đầu tư cho video ngắn còn nhiều hơn thế.

 

"Nếu tiền mừng nhiều như vậy, tôi sẽ không đi ăn nữa." Không giống như Tiêu Chính, Kỳ Nhan không phải là blogger tự truyền thông, đơn thuần là thích ăn, thích đồ ngon, muốn ăn nhiều: "Xem ra, không có cơ hội tiếp tục cùng nhau ăn tiệc rồi."

 

“Chưa chắc đâu, lần sau thử đi sớm hơn xem. Biết đâu lại lọt vào!”

 

Dù gì hai người họ vẫn chỉ là bạn xã giao, Tiêu Chính không thể chủ động đề nghị chi tiền giúp Kỳ Nhan. Anh ta đành mở điện thoại, đưa cho cô ấy xem bức ảnh chụp lại lịch trình trong tháng mà anh lấy được từ Thư Kiến Dân.

 

“Đây này, thử xem sắp tới có nhà nào tổ chức tiệc không. Loại dễ chen vào ấy!”

 

Chứ kiểu nhà bà ngoại Chúc Thần Thần thì hiếm lắm — tổ chức tiệc chỉ vì… thích ăn, lấy cớ con cháu lên đại học từ hai năm trước, hẳn là số ít. 

 

Nhưng khi họ phóng to tấm ảnh chụp lịch ra để xem kỹ thì vẻ mặt cả hai dần trở nên kỳ lạ.

 

"Sao lại có nhiều để trống như vậy? Bình thường đặt cỗ, không phải đều sẽ nói trước là tiệc gì sao?"

 

“Cái này còn buồn cười hơn… ủa, kết hôn mà chọn thứ Tư á? Ai lại đi cưới giữa tuần?”

 

"Đúng vậy... từng cái một, không ghi chú là lý do gì tổ chức tiệc, hưng phần ghi món ăn thì rõ mồn một. Gà nướng, giò heo, thịt kho đủ cả.”

 

Không chỉ Tiêu Chính có tấm lịch này. Cơ Du — trợ lý vạn năng của cô Vương — cũng đã âm thầm chỉ đạo Khâu Nhàn lấy về một bản từ chính tay Thư Kiến Dân.

 

Cô ấy nhất định phải giúp cô Vương kiếm được một chỗ ngồi trong buổi tiệc lần này! 

 

Tuy nhiên, tinh thần đoàn kết của hội fan đầu bếp Trần cũng không thể xem nhẹ.

 

Cơ Du tiện tay chỉnh sửa lại tờ danh sách này, chia sẻ vào mấy nhóm người hâm mộ.

 

"Lần này không có cách nào, chỉ có thể mọi người tự dựa vào bản lĩnh của mình. Tuy nhiên, xét thấy mọi người đều là fan của đầu bếp Trần, tự dựa vào bản lĩnh thì được, chuyện dìm nhau hay giở trò, tốt nhất là đừng xảy ra."

 

"Được! Tự thân vận động!"

 

“Giờ có danh sách rồi, ai về nhà hỏi thử ba mẹ, cô chú, anh chị xem có ai quen biết trong mấy hộ tổ chức tiệc không.”

 

"Ôi chao, đây không phải là bà bác ruột của cô em họ bên vợ tôi sao!"

 

"Mẹ kiếp, sao các người liên hệ nhanh như vậy? Chỉ có mình tôi là không bao giờ giữ liên lạc với họ hàng à?”

 

Trong lúc mọi người đua nhau tìm quan hệ, đám fan sống gần khu vực thì hí hửng khoe đã liên hệ được người quen, còn fan ở xa thì chỉ biết thở dài tiếc nuối trong nhóm chat.

 

Với tình hình hiện tại, bay đến tận nơi thì dễ, nhưng kiếm được suất ăn cỗ mới là chuyện khó như lên trời.

 

“Bao giờ đầu bếp Trần mới chịu mở nhà hàng riêng? Lúc đó tôi nhất định gọi hẳn một bàn, ăn đến nôn ra mới thôi!”

 

"Nếu Trần Nhiễm mở nhà hàng, không chừng là mức giá mà tôi không ăn nổi..."