Anh trai Ớt Xanh cũng góp lời trong nhóm. Trường anh ta không xa thôn Tiền Đường, nhưng gia đình anh lại không phải dân gốc ở đó nên chẳng có họ hàng nào để dựa vào mà chen chân vào mâm cỗ.
"Tính ra như vậy, chị Trần Nhiễm đi làm thuê khắp nơi, ngược lại đối với tôi còn khá có lợi. Nếu có một ngày chị ấy thật sự mở nhà hàng, chắc phải xếp hàng cả năm.”
"Đúng vậy, trước đây tôi từng đặt chỗ một nhà hàng của đầu bếp nổi tiếng, phải canh chỗ ba ngày mới đặt được!"
"Đầu bếp nổi tiếng? Còn có thứ này sao? Tôi chỉ nghe nói qua Michelin, danh sách đầu bếp nổi tiếng gần như có thể coi là Michelin mấy sao?"
Thật ra, với phần lớn thực khách trong nước, danh sách “đầu bếp nổi tiếng” vẫn chưa quen thuộc bằng Michelin – phần vì ít quảng bá, phần vì không được truyền thông rót tiền mạnh như Michelin.
Đặc biệt là khi nhà họ Trần nhận làm đại lý cho Michelin ở trong nước, họ đã chi cả đống tiền quảng cáo để đưa một lúc mười nhà hàng đạt ba sao, gây tiếng vang lớn.
“Michelin là gì chứ? Món ăn của người Trung mình, tất nhiên phải xem bảng đầu bếp nổi tiếng rồi!”
Người nói câu đó là Trương Tường Linh – một tín đồ ẩm thực có kha khá hiểu biết về chuyện ăn uống.
"Mọi người không phát hiện ra sao, mười nhà hàng ba sao mà Michelin công bố ở trong nước đợt trước, gần như đều là món ăn sáng tạo gì đó hoặc là nhà hàng nổi tiếng trên mạng gì đó..."
“Chuẩn luôn, vừa nhìn cách trang trí là biết đắt đỏ. Mới bước vào đã thấy cái ví kêu rên.”
“Còn nữa, mười nhà hàng ba sao mà có tới ba tiệm bán bít tết. Tôi nghĩ mãi, chẳng lẽ lần đầu trao sao mà lại bỏ qua mấy món truyền thống của mình à?”
"Haizz, đừng nói đến bít tết, Michelin hai sao ở chỗ chúng tôi là gà rán Hàn Quốc, mấy cậu có tin không?"
Nói tới chuyện đánh giá của Michelin, mọi người lần lượt phàn nàn.
"Theo xu hướng này, không chừng đến lúc đó đầu bếp Trần Nhiễm tự mình mở một nhà hàng, chắc cũng không được trao 3 sao đâu!"
“Thì sao? Không cần sao cũng xếp hàng dài cả cây số! Cứ thế mà tức c.h.ế.t bọn họ!”
"Đợi đã, đừng lạc đề, danh sách đầu bếp nổi tiếng này là gì? Với tay nghề của Trần Nhiễm, chắc chắn phải có tên trên bảng đó chứ?”
Trương Tường Linh kiên nhẫn giải thích cho mọi người trong nhóm về danh sách đầu bếp nổi tiếng: "Danh sách đầu bếp nổi tiếng là do nữ đầu bếp quốc yến duy nhất hiện nay, bà Thường Niệm sáng lập, gần như có thể nói, tất cả các đầu bếp thật sự giỏi trong nước đều đã lên danh sách đầu bếp nổi tiếng."
Cô ấy tiếp tục nói rõ về ba hạng mục chính của bảng: Trời, Đất và Người, rồi kể tên vài đầu bếp quen thuộc mà ai cũng biết.
“Ví dụ như đại sư Quách Tô Long hay Trần Khuê, đều là tên tuổi lớn nằm ở bảng Trời. Nhưng mà muốn được ghi tên vào bảng này thì không dễ đâu. Trước tiên phải có người giới thiệu, sau đó còn phải được chính bà Thường Niệm nếm thử món ăn…”
Nghe đến đây, cả nhóm chững lại trong giây lát.
“Nếu vậy thì… đối thủ khó nhằn nhất của Trần Nhiễm trên bảng đầu bếp nổi tiếng… lại là chính cô ấy rồi?”
"Có ai tìm được ảnh của bà Thường Niệm không? Tớ lục cả Baidu mà chẳng thấy gì. Nhỡ sau này vô tình xếp hàng chung, còn biết đường mà nhường chỗ.”
“Đúng đó! Vì suất ăn cỗ của Trần Nhiễm, tớ sẵn sàng nghỉ chơi với bạn cùng phòng. Nhưng nếu là để giúp đầu bếp Trần được ghi danh, suất ăn cỗ tớ cũng sẵn sàng nhường!”
Vương Chiêu Sơn, tài khoản lớn đã bị đánh dấu "xuống cuối", nhìn thấy mọi người bình luận, không nhịn được thậm chí có chút đỏ mắt.
Cuối cùng ông ấy cũng không cần phải lo làm thế nào để cho bà Thường Niệm lẻn vào tiệc nữa!
Tuy rằng quá trình bình chọn của danh sách đầu bếp nổi tiếng phải giữ bí mật, ông ấy không thể tiết lộ tin tức trong nhóm cho mọi người. Nhưng nếu mọi người gặp được bà Thường Niệm tự phát nhường chỗ, vậy thì không có vấn đề gì đúng không?
“Tôi từng gặp bà Thường Niệm một lần trong một buổi họp! Thật sự là một quý bà tóc bạc rất tao nhã. Mọi người xem ảnh chụp chung của chúng tôi nhé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vương Chiêu Sơn nhanh chóng tìm Khâu Nhàn xin một tấm ảnh chụp chung của đối phương với Thường Niệm, đăng vào trong nhóm.
Tin nhắn lập tức được ghim lên đầu nhóm.
"Mọi người chú ý, tranh đồ ăn thì tranh đồ ăn, nhìn thấy vị nữ sĩ này, nhất định phải thể hiện ra tố chất của nhóm người hâm mộ Trần Nhiễm!"
"Không thành vấn đề!"
Còn bên kia, anh trai Ớt Xanh tải ngay ảnh về, gửi luôn cho bạn cùng phòng.
"Đến lúc đó nếu nhìn thấy bà lão này, cho dù suất ăn của hai chúng ta không cần nữa, cũng phải đưa bà ấy vào!"
"Được rồi!"
Bạn cùng phòng gật đầu, nhìn kỹ ảnh thêm vài lần để nhớ mặt, rồi còn không quên nhắc lại: “Thôi đừng mơ mộng nữa, tiếp tục kế hoạch!”
Không giống như mấy người đang bận gọi điện hỏi thăm họ hàng, nhóm Ớt Xanh bốn người đều là sinh viên từ nơi khác đến, chẳng có người quen ở đây để nhờ vả.
Tuy nhiên, không có gì làm khó được sinh viên đại học!
Bọn họ nghĩ ngay đến một cách khác, không trà trộn vào ăn cỗ được, trà trộn giả làm nhân viên phục vụ. Ai cản nổi?
Cho dù là Cơ Du, người luôn tự nhận là đầu óc linh hoạt, lúc này ở đây nhìn thấy bốn sinh viên đại học này đang làm gì, cũng sẽ không nhịn được mà trợn mắt há mồm.
Bốn người này không biết từ đâu mượn được một chiếc kiệu hoa nhỏ, đang trang trí!
"Bên kia xác nhận chưa? Nhà đó đúng là làm đám cưới vào ngày 27 có phải không? Nhớ hỏi kỹ, lỡ vác cô dâu tới mà bàn tiệc không phải do Trần Nhiễm nấu thì chẳng phải anh em mình mệt c.h.ế.t sao?"
"Yên tâm đi!"
Anh trai Ớt Xanh đập tay vào n.g.ự.c mình cái bịch rõ to, tỏ vẻ chắc chắn: “Tính ra thì chúng ta còn gặp may. Mấy thôn gần đây đều đổi phong tục, nào là không được thuê xe sang, đám cưới không được đãi quá 30 bàn, còn cấm thu tiền mừng nhiều…”
"Không thể thuê xe sang, vậy thì kiệu của chúng ta không phải là nổi bật hơn những thứ khác sao? Đến lúc đó lại cho chú rể cả một con ngựa, trước n.g.ự.c làm một bông hoa đỏ lớn, thì suất dắt ngựa còn có thể đem bán."
"Cái này có quan trọng không?"
Bạn cùng phòng vừa mồ hôi nhễ nhại cài hoa lan, vừa dán hoa lụa đỏ lên đỉnh kiệu hoa, vừa mắng anh trai Ớt Xanh: "Trọng điểm là cậu phải nói rõ ràng với người ta! Chúng ta không phải làm không công, không cho trả công cũng được, nhưng nhất định phải ăn cỗ!"
"Đúng rồi, không cho ăn cỗ tôi nằm trên đất khóc đó!"
"Thôi đi cậu, người ta là làm hỉ sự, cậu nằm trên đất khóc không sợ bị người ta đuổi ra ngoài sao..."
Anh trai Ớt Xanh giơ điện thoại lên: "Không sao, yên tâm đi! Tôi nói rõ ràng rồi! Nhưng người ta nói là sẽ mở một bàn riêng, không ngồi cùng với họ hàng nhà người ta."
“Vậy càng tốt! Có khi đồ ăn còn ngon hơn!”
"Chuẩn, khiêng cô dâu đi một vòng xong là đói meo rồi, ai lại nỡ không cho chúng ta ăn no? Mình ăn nổi ba viên Đầu Sư Tử luôn đó!”
"Được rồi được rồi, nhanh chóng dán kiệu đi, cậu tưởng rằng công việc này dễ kiếm lắm sao? Mai là 25 rồi, tối nay phải gửi video kiệu cho người ta duyệt đó!"
"Nhanh lên nhanh lên! Đừng có ai lề mề, dán cho chắc chắn vào!"