Trong những ngày này, trong nhóm thỉnh thoảng lại có người thắng cuộc đăng video khoe khoang.
Nhờ vào việc có quan hệ họ hàng, không ít người đã thành công trà trộn vào ăn tiệc. Ba món ăn mới của Trần Nhiễm, ngày nào cũng được phát đi phát lại trong nhóm của người hâm mộ.
Không nhắc đến món khoai lang kéo sợi đáy dầu bám bột đó, cũng không nhắc đến món giò heo hầm khai phá ra cách ăn mới, chỉ nói đến món gà nướng Song Tuyệt được kể lại là ngon đến tận trời, không biết đã khiến bao nhiêu người nước miếng thấm ướt gối.
Theo như những người đã được ăn kể lại, da gà nướng này giòn tan, bên trong thịt gà mềm mại như gà luộc, nhưng hương vị lại giống hệt như gà nướng truyền thống, là một hương vị đậm đà!
Hơn nữa, nấu cỗ ở nông thôn, nguyên liệu thông thường đều là lấy tại chỗ. Gà trống tơ dùng để làm món gà nướng này, sáng sớm còn tung tăng trên sân, chiều đã lên đĩa thơm nức mũi rồi!
"Tôi là không ăn được cỗ này rồi, chỉ hy vọng đầu bếp Trần khi nào đó đi làm thuê ở tiệm gà nướng! Lúc đó tôi sẽ mua liền một lúc mười con đem về chất đầy tủ đá!”
"Người ta bỏ vốn vào đoàn phim, đầu bếp Trần tự mình mang công thức bí mật vào tiệm? Cô ấy cho dù là đi làm thuê ở tiệm gà nướng của người ta, cũng phải làm theo công thức của tiệm chứ?"
Những người không được ăn cỗ cũng chỉ có thể ở trong lòng tưởng tượng, sau đó mở video của Chử Nam ra giải tỏa cơn thèm.
Video quay cỗ ở nông thôn của Chử Nam đã vượt mốc một triệu lượt thích!
Lần này, anh ta rút được kinh nghiệm xương m.á.u từ video thất bại của Tiểu Tiêu 140 cân. Anh ta không chỉ quay rõ từng món ăn mà còn bắt trọn từng khoảnh khắc tranh đồ ăn khốc liệt.
“Blogger này giành đồ ăn như có mười năm luyện công vậy!”
“Thật ra tôi thấy cô bé đứng phía sau mới ghê. Tay nhanh đến mức tôi còn không nhìn rõ!"
“Viên thịt mới vừa lên đĩa, tôi còn chưa kịp nhìn kỹ thì nó đã bị chia sạch!”
“Có ai ăn thật rồi thì nói giùm đi, cái món giò heo kia ngon tới mức nào vậy? Có được một "sư" không?”
Chử Nam hiếm khi trả lời bình luận, lần này lại gõ ngay: “Tôi thấy ít nhất cũng phải 1.6 đầu sư tử.”
Nhìn thấy câu trả lời của mình nhanh chóng lên đến vạn lượt thích, Chử Nam nghiêm túc suy nghĩ, hay là đi quay thêm một tập nữa?
Bây giờ, anh ta đã là một blogger nổi tiếng, lịch làm việc dày đặc. Nhưng những video liên quan đến Trần Nhiễm vẫn luôn là các clip có lượt xem cao nhất.
Mà thật ra, bỏ qua chuyện lượt phát, anh ta cũng rất muốn ăn lại món giò heo ngon đến mức có 1.6 đầu sư tử đó!
Suy đi tính lại, anh quay sang nhìn nhiếp ảnh gia dang ngồi bên cạnh.
Nhiếp ảnh gia bị ánh mắt này của Chử Nam làm cho có chút ngây người: "Sao vậy, có chuyện gì nhờ tôi sao? Không cần bày ra dáng vẻ đáng thương như vậy, nói thẳng là được."
"Cậu, cậu có từng làm quay phim đám cưới chưa?"
Nhiếp ảnh gia quả thật đã từng làm!
Anh ta ban đầu không phải là làm tự truyền thông, khi Chử Nam tìm đến, đừng nói là quay phim đám cưới, thậm chí anh ta còn đi quay cả lễ kỷ niệm một năm thành lập trường mẫu giáo.
"Làm qua thì có làm qua, sao vậy, cuối cùng em gái cậu cũng nghĩ thông suốt muốn kết hôn rồi sao? Vậy cậu yên tâm, em gái cậu chính là em gái tôi, công việc này tôi nhất định làm cho cậu thật đẹp!"
"Không phải không phải, em gái tôi còn nhỏ, không vội." Chử Nam đến gần thì: "Anh nói xem, hay hai chúng ta giả làm nhóm quay phim đám cưới lần này thử xem? Hồi trước tôi đi ăn cưới, thấy nhóm quay phim cũng được sắp riêng cho một bàn ăn!”
“Thường là vậy... Một hai bàn dành riêng cho MC, thợ ảnh, quay phim các kiểu." Người quay phim gật gù, rồi bất chợt như sực nhớ ra điều gì, vỗ đùi cái đét: "Đúng rồi! Lần trước tôi xem nhóm đăng ảnh, có phải là ngày 27 có một đám cưới không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đúng luôn! Tôi nghĩ kỹ rồi. Thiết bị quay của cậu giờ là hàng xịn, mình cứ giành công việc đó về. Nếu lỡ “giật việc” của người ta thì mình bồi thường nhẹ một chút là xong!”
Hai người nhất trí, lập tức đặt vé máy bay!
Nói ra cũng lạ, hai người vừa tìm đến nhiếp ảnh gia cũ thì phát hiện ra — họ đã từng hợp tác trước đây. Thế là việc bàn giao lại càng trơn tru, dễ dàng nhận được suất làm thay.
“Ôi trời, Đại Lưu, cảm ơn anh nhiều lắm! Lần sau anh có việc gì cứ gọi em, em hứa không bao giờ chần chừ nữa!”
Đại Lưu thì chẳng biết mình vừa “lỡ tay” bỏ qua một vụ béo bở, vẫn rất vui vẻ: “Ơ hay, nói gì thế! Không phải đi quay mà vẫn được năm trăm bạc, phải nói là cảm ơn cậu mới đúng!”
Thật ra, anh ta vui là có lý. Đám cưới tổ chức vào giữa tuần, rơi đúng ngày thứ Tư. Vốn dĩ anh ta nhận quay chỉ để kiếm thêm, mà còn phải xin nghỉ làm.
Bây giờ có người nhận thay, anh ta vừa không mất ngày công, lại còn đàng hoàng đút túi chút tiền.
Chỉ có điều, anh ta cứ thấy là lạ... Hai người này tự móc tiền túi ra cũng muốn chen vào một đám cưới ở quê? Không lẽ... tính giật cô dâu cũ?
Đại Lưu có chút lo lắng chạy đi, sợ hai người thật sự là cướp cô dâu, cuối cùng bị lôi ra khai là “người môi giới” thì khổ!
Sáng sớm ngày hôm sau đám cưới bắt đầu, cả buổi sáng anh ta đều mất tập trung, sợ bên nhà trai gọi điện thoại đến chất vấn anh ta cô dâu ở đâu.
May thay, chuyện đó không xảy ra.
Tạ Sương thậm chí còn gửi tin nhắn đến cảm ơn: “Anh tìm giúp người quay phim thật là đúng lúc! Thiết bị của họ tốt quá trời!”
Vì mẹ ruột muốn ăn cỗ, đám cưới của cậu cô ấy được dời sang thứ Tư. Cô ấy phải tạm thời gom người từ chỗ khác về phụ giúp tổ chức. Cũng may, tìm người giữa tuần cực khó, vậy mà vẫn có người chủ động thế chỗ.
Dù sao, tổ chức một đám cưới vẫn là rất khó. Phần lớn các công ty tổ chức đám cưới tốt một chút đều phải đặt trước, ngày thứ tư như vậy thì càng khó tìm người. Ngay cả ban nhạc cũng chỉ có thể tạm thời tìm một ban nhạc nhỏ cho đủ số lượng.
Càng khó chịu hơn, là hôm qua nhiếp ảnh gia báo bận, suýt nữa khiến Tạ Sương muốn xỉu. Cũng may, đối phương tự tìm người thay thế.
"Không có gì không có gì, đều là việc nên làm!"
Nhìn thấy đối phương liên tiếp gửi hai tin nhắn không có gì, Tạ Sương có hơi nghi ngờ. Tuy nhiên, rất nhanh, sự nghi ngờ này đã bị sự mong đợi to lớn nhấn chìm.
Chỉ cần đợi kiệu hoa đưa cô dâu đến, công việc của cô ấy liền hoàn thành! Tiếp theo, chỉ cần tận hưởng bữa cỗ là được!
Lần này không giống như trước đây, trước đây đi ăn cỗ, cô ấy và mẹ ngồi ở bàn khách. Mặc dù cũng ăn không ít, nhưng luôn phải giữ ý tứ.
Dù sao, trên một bàn có nhiều khách như vậy, còn đều là họ hàng thân thích trong thôn, chẳng lẽ đi giành đùi gà với con nít?
Nhưng bây giờ thì khác! Nhà gái có hẳn hai bàn riêng, mỗi bàn chỉ có bảy tám người. Nếu chưa no, cô ấy hoàn toàn có thể mặt dày gọi thêm hai đĩa.
“Mẹ ơi... con muốn vào trước ngồi chờ.”
“Đứng yên đó! Con tưởng mẹ không muốn à? Đồ ăn chưa bưng ra, con hớn hở cái gì!”
Cũng không phải chờ lâu. Chẳng mấy chốc, trong tiếng trống chiêng rộn ràng, chú rể cưỡi ngựa trắng, người thắt lụa đỏ bước ra thật oai phong.
Theo sau là chiếc kiệu hoa nhỏ xinh xắn. Bốn người khiêng kiệu ai nấy đều sáng sủa, gọn gàng, nhìn rất ra dáng.
Chỉ có người dắt ngựa là hơi khác biệt, không biết tại sao lại để một bộ râu quai nón… Nhưng mà, nhìn kỹ lại thấy cũng đẹp trai, hơi giống một diễn viên nổi tiếng nào đó.