Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công

Chương 152



Tất nhiên, trong mắt nhà gái thì vẫn là người nhà mình là đẹp trai nhất.

 

“Chà chà, cậu của con ra dáng lắm! Con gái mẹ đúng là làm việc đâu ra đấy!”

 

Mẹ Tạ Sương hài lòng ôm lấy con gái, nhỏ giọng thì thầm: “Lát mẹ tranh phần đùi gà cho con! Không cho cháu kia đâu nhé!”

 

Tạ Sương cũng tủm tỉm cười.

 

Mặc dù thịt ức gà của món gà nướng Song Tuyệt này cũng ngon, nhưng làm sao có thể so được với đùi gà chứ?

 

Rất nhanh, nghi thức làm lễ cưới đã xong, phần quan trọng thực sự của tiệc cưới lần này đã đến.

 

Dọn món ăn!

 

Không cần nói mấy mâm khách ăn mừng vui ra sao, Tạ Sương giành được bao nhiêu đùi gà thế nào, chỉ kể đến bàn tiệc riêng được chuẩn bị cho “nhân viên hậu trường” sau khi đám cưới kết thúc...

 

Không khí có chút... kỳ lạ.

 

"Ha ha ha, tốt, ha ha ha, đều là người quen cả!"

 

Anh trai Ớt Xanh ngượng ngùng đến mức mặt đỏ bừng, liếc nhìn quanh mâm — người nào cũng quen.

 

Cô Vương đóng giả làm người chủ trì hôn lễ, vốn là dân tham dự hội nghị nên cầm micro là phát huy cực tốt.

 

Chử Nam và nhiếp ảnh gia thì ngồi ở góc, vừa chỉnh máy, vừa gãi đầu cười xấu hổ.

 

Còn nhóm bạn của anh trai Ớt Xanh… đều mặc áo ba lỗ đỏ, lộ ra cánh tay, trang phục rất mộc mạc.

 

Kỳ lạ nhất vẫn là nhóm nhạc bốn người ở phía bên kia bàn.

 

Vương Chiêu Sơn thổi sáo, bà Thường Niệm đánh trống, Cơ Du và Khâu Nhàn lại còn biết thổi kèn!

 

Chương 53: Cái gì? Đều là do cùng một đầu bếp làm ra sao?

 

“Anh Vương giỏi thật đấy, chuyện này mà anh cũng nghĩ ra được sao?”

 

Vương Chiêu Sơn khiêm tốn chắp tay cười: “Ha ha, nhờ học từ sớm thôi, cũng may không lười biếng. Với lại, đám cưới nhà này tổ chức gấp quá, chứ bình thường thì chắc gì tới lượt chúng ta.”

 

“Đúng đó, hồi cấp hai tôi từng tham gia đội quân nhạc, học tạm vài bài…”

 

Người giỏi nhất là Thường Niệm - bà ấy chơi trống lớn, mà cũng chỉ mới học cấp tốc gần đây thôi. May mà nhạc đón dâu chỉ có một bài, tập năm sáu ngày cũng coi như tạm ổn. Chứ nếu nhiều hơn, bà ấy cũng không biết phải làm sao mà giả làm người trong đội nhạc được.

 

“Cũng may là nhà này tổ chức cưới gấp, chứ chuẩn bị kỹ hơn thì chúng ta khó mà len vào." Thường Niệm vừa ngồi xuống bàn vừa xoa cánh tay mỏi nhừ. Cơ Du ngồi bên cạnh liền giúp bà bóp vai: “Vẫn là đầu bếp Trần giỏi nhất. Tôi nghe bên ngoài nói đám cưới này ban đầu định tổ chức vào tháng 11 năm sau cơ.”

 

Tức là dời sớm cả một năm!

 

Mà cũng may là như vậy, nếu không thì làm sao có thể để tụi này có cửa chen vô?

 

Cả nhóm đang trò chuyện rôm rả thì điện thoại của Ớt Xanh reo liên tục. Cậu ta như sực nhớ ra điều gì: “Chết rồi, còn một người ở ngoài nữa!”

 

Anh trai Ớt xanh cười ngượng, vội vàng ra ngoài kéo người dắt ngựa râu quai nón vào.

 

Chử Nam đang uống nước, nhìn thấy râu quai nón này đi vào, suýt chút nữa phun hết nước ra ngoài.

 

Nửa khuôn mặt trên này tuy rằng đã ngụy trang, nhưng... đây chẳng phải là ảnh đế Tiền Tuấn sao?

 

Suất dắt ngựa vẫn là ớt xanh bán cho Tiền Tuấn. Dắt ngựa xong, anh ta sợ bị người ta nhận ra vây xem, vẫn luôn ngoan ngoãn đợi anh trai Ớt Xanh thám thính, dù sao lúc ăn cơm anh ta cũng không thể cứ đeo bộ râu quai nón đó được.

 

“Trời ơi, cậu kéo tôi vào làm gì! Kính râm tôi còn chưa đeo kìa!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ảnh đế lóng ngóng đeo kính râm lên mặt, nhưng chưa kịp làm gì thì Ớt Xanh đã giữ tay anh lại: “Không sao đâu, ở đây không có người lạ! Toàn là fan của Trần Nhiễm chúng ta cả!”

 

Từ lần ăn ở quán cơm nhỏ trên núi Dương Liên, Tiền Tuấn đã có đánh giá rất cao về fan của Trần Nhiễm.

 

Ở những chỗ khác, cứ mỗi lần đi ăn là anh lại phải thấp thỏm sợ bị nhận ra, rồi bị fan cuồng vây kín không lối thoát.

 

Nhưng ở quán cơm nhỏ trên núi Dương Liên, hay sau đó là ở KTV Bạch Thiên Nga, mọi người chỉ chụp ảnh lưu niệm một cách lịch sự, chẳng ai lao tới xin chữ ký hay đuổi theo làm phiền cả.

 

Mọi người đều là người mê ăn! Người duy nhất bị vây kín chính là... Trần Nhiễm!

 

“Trời ơi, vậy thì tôi yên tâm rồi…”

 

Tiền Tuấn thở phào, tháo bộ râu giả dán trên mặt xuống rồi ngồi xuống bàn. Nhìn quanh một lượt, mấy người ở đây hình như anh đều đã gặp lúc xếp hàng ở Bạch Thiên Nga.

 

Người dẫn chương trình lễ cưới lúc nãy, vừa nhìn đã thấy khí chất không giống người thường, giờ nghe anh trai Ớt Xanh giới thiệu mới biết là nữ tổng giám đốc cơ đấy!

 

Còn tay trống tóc bạc ấn tượng nhất trong ban nhạc, ai ngờ lại là người sáng lập của “Danh sách đầu bếp nổi tiếng”?

 

“Ui trời, thất lễ quá! Hôm nay chị đến để nếm thử món của Trần Nhiễm à?”

 

Thường Niệm bắt tay Tiền Tuấn, mỉm cười khiêm tốn: “Đúng rồi, ban đầu tôi còn định chờ thêm thời gian nữa rồi hẵng đến ăn, ai ngờ đầu bếp này lại khó gặp như vậy…”

 

Ai cũng hiểu rõ tình cảnh đó nên cả bàn bật cười vui vẻ.

 

Bàn này toàn là fan ruột của Trần Nhiễm, có thể xem như nòng cốt trong cộng đồng fan. Không khí sôi nổi, náo nhiệt, thậm chí còn kéo luôn Tiền Tuấn và Thường Niệm vào nhóm chat “Đầu Sư Tử” chung cho tiện liên lạc.

 

"Ôi trời, một tháng trước, tôi nằm mơ cũng không ngờ có một ngày lại có thể được ăn cỗ do Trần Nhiễm làm..."

 

Cuối cùng thì bàn này cũng được dọn đồ ăn!

 

Trước đó, mọi người còn rôm rả trò chuyện không ngớt. Vậy mà vừa thấy nhân viên mang món ra, cả căn phòng lập tức im bặt.

 

Tất nhiên, cũng không thể gọi là yên tĩnh hoàn toàn - ở giữa vẫn còn vài tiếng tranh giành đầy... tâm huyết: "Của tôi!"

 

“Để tôi chia đều cho!”

 

“Không được, con cá này phải cắt ra mới công bằng!”

 

Những người ngồi quanh bàn này đều là dân "trà trộn" có kinh nghiệm, ai cũng đam mê ăn uống một cách nghiêm túc.

 

Và tất nhiên... chuyện tranh giành món ngon cũng có sự không bình thường.

 

Ban đầu, mọi người còn nể mặt bà Thường Niệm, cố ý muốn nhường bà ấy một chút.

 

Nhưng rất nhanh, mọi người liền phát hiện ra, bà ấy lại là người giỏi tranh đồ ăn nhất cả bàn!

 

Nhìn bà cầm đũa nhẹ nhàng, ra dáng người lớn có học, thế mà tay gắp đồ ăn lại nhanh đến mức người ta chưa kịp thò đũa vào đã thấy dĩa gần hết sạch.

 

Hơn nữa, bà ấy còn có rất nhiều lý do để ăn nhiều.

 

“Món này tôi phải ăn thêm hai miếng mới được. Nếu sau này Trần Nhiễm được đề cử đầu bếp nổi bật thì món này chắc chắn là ứng cử viên sáng giá.”

 

“Giò heo tính theo đầu người là mỗi người hai miếng đúng không? Nhưng tôi cần ăn kỹ để đánh giá: một miếng là xem hình dáng, một miếng là ngửi mùi, một miếng để thử vị mặn ngọt, và thêm một miếng nữa để cảm nhận kết cấu… cũng phải mỗi thứ một miếng đúng không?"

 

Mấy sinh viên đại học cùng phòng với anh trai Ớt Xanh vẫn còn ngơ ngác, đã bị dụ mỗi người nhường mất một miếng giò heo.

 

Ông Vương ngồi cạnh thấy vậy thì hơi không nỡ, liền nhỏ giọng nhắc: “Không sao đâu, bàn mình có thể gọi thêm món mà.”