Tắt nhóm chat, Hạ Hân nhanh chóng nhắn tin riêng cho một đại gia không lên tiếng trong nhóm.
"Anh Trần, hai ngày nay không thấy anh xem tin nhắn nhóm. Dự án hỗ trợ nông dân trước kia có chút không thuận lợi sao?"
"Cũng tạm, khá thuận lợi. Anh vừa xong một hội chợ nông sản, định nghỉ vài ngày rồi đi tìm hội chợ tiếp theo. Sao vậy, trong nhóm có chuyện gì à?"
“Danh sách đầu bếp nổi tiếng” mới thêm một đầu bếp, tên là Trần Nhiễm, trực tiếp lên bảng Địa. Nhưng mà, đầu bếp này có chút đặc biệt, luôn đi làm thuê khắp nơi, bây giờ đang nấu cỗ ở một vùng quê..."
Bên kia màn hình, mặt Trần ca có chút méo mó.
Đầu bếp bảng Địa... mà lại đi nấu cỗ đám cưới ở quê? Nghe kiểu gì cũng thấy lạ?
“Ý em là… chúng ta tổ chức một buổi livestream hỗ trợ nông dân, tiện thể dùng chút quan hệ để… ăn ké hai bữa?”
"Chuẩn luôn, anh hiểu em quá mà!”
"Được rồi, cô gửi tài liệu về cái thôn đó qua đây, tôi sẽ bảo trợ lý xem thử có làm được không. Nếu được, rủ thêm vài người trong nhóm nữa, lâu rồi chúng ta chưa tụ họp."
Không chỉ trong nhóm những người mê ẩm thực, mà cả trên mạng xã hội, cái tên Trần Nhiễm đang dần trở nên nổi tiếng.
Thật ra, nếu xét một cách bình thường, tay nghề của Trần Nhiễm khó mà tạo nên làn sóng lớn đến vậy. Dù có giỏi, thì việc cô cứ chạy hết chỗ này sang chỗ khác khiến phần lớn mọi người chẳng ai từng nếm qua món cô nấu.
Chỉ có một số ít từng xếp hàng ở khu núi Dương Liên hay KTV Bạch Thiên Nga, hoặc sinh viên của hai trường đại học ở Tân Hóa, là lên tiếng xác nhận hương vị mình từng ăn, ra sức bình luận dưới các video để “chứng minh” độ ngon.
Nhưng điều khiến mọi người chú ý không hẳn là món ăn, mà chính là sự đối lập cực mạnh trong câu chuyện.
Và sự tương phản này, cũng khiến cho “Danh sách đầu bếp nổi tiếng” nhờ đó, nổi tiếng hơn bao giờ hết.
Nhiều người bắt đầu biết đến bà Thường Niệm, người đã dành cả đời để theo đuổi ẩm thực và xây dựng bộ tiêu chuẩn riêng cho món ăn Trung Quốc. Rồi càng ngày càng có nhiều người bình thường nhận ra: “À thì ra chúng ta cũng có chuẩn mực riêng để đánh giá món ăn, chứ không cần chạy theo mấy ngôi sao Michelin của nước ngoài!”
Đây là lần đầu tiên “Danh sách đầu bếp nổi tiếng” in nhiều tới mức vậy.
Mọi người phát hiện, so với Michelin có ba trong mười nhà hàng ba sao là bít tết, "Danh sách đầu bếp nổi tiếng” với cách thức chủ yếu giới thiệu các đầu bếp nổi tiếng của Trung Quốc, hóa ra, cách làm này lại hợp khẩu vị người Trung hơn rất nhiều.
Dù các đầu bếp thuộc bảng Thiên cực kỳ hiếm gặp, đầu bếp bảng Địa thì đa phần là trụ cột trong các nhà hàng nổi tiếng, nhưng người bình thường vẫn có thể ăn được món của nhiều đầu bếp bảng Nhân.
"Trời ơi, trong số các đầu bếp bảng Nhân tôi đã từng ăn qua hai người! Thực sự rất ngon, cậu còn nhớ không, lần trước chúng ta ăn suýt nữa thì nuốt cả lưỡi!"
"Tò mò ghê, không biết mấy người bảng Thiên giỏi tới cỡ nào. Có người từng nấu tiệc quốc yến á, không biết họ có từng làm mấy món kiểu Mãn Hán toàn tịch không ha?"
"Thực sự rất đáng tin cậy, trong này có hai nhà hàng tôi đều đã từng đến ăn, đều rất ngon! Thực đơn được giới thiệu cũng rất hợp lý!"
Trong khi đó, mấy nhà đã đặt lịch cỗ trước ngày 14 tháng 10 ở chỗ Thư Kiến Dân, cũng dần biết được tin tức này.
Đầu bếp của đội đầu bếp lưu động nhà họ Thư, lại được lên cái “Danh sách đầu bếp nổi tiếng” gì đó?
Phụ bếp Lưu nghe vậy thì hơi lo, vội vàng tìm Thư Kiến Dân để dặn: “Kiến Dân à, đầu bếp Trần giờ nổi như vậy, sau này nếu có ai đặt thêm bàn thì đừng nhận nhiều quá, kẻo để cô ấy mệt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Anh yên tâm, tôi biết rồi, sẽ không để cô ấy vất vả đâu!”
Hồi đầu, lúc Vương Đức Thủy bỏ ngang gánh cỗ, mẹ anh ta tìm đến Trần Nhiễm nhờ giúp. Không cần suy nghĩ, cô lập tức nhận lời và đến ngay.
Chỉ riêng chuyện đó đã khiến Thư Kiến Dân rất cảm động. Giờ biết thêm cô là đầu bếp nổi tiếng thật sự, lòng biết ơn của anh ta lại càng sâu sắc hơn.
Nói cho dễ hiểu, chuyện này giống như nhà đang xây nửa chừng thì bị thợ bỏ ngang, thế mà lại có kiến trúc sư quốc gia đến tiếp tục xây nốt.
Ấy vậy mà, từ đầu đến cuối, Trần Nhiễm không hề khoe khoang hay tỏ ra hơn người. Mỗi ngày cô đều chăm chỉ nấu nướng. Thậm chí lúc này, cô vẫn đang ngồi tỉa củ cải để luyện tay nghề.
Lúc này, thấy Thư Kiến Dân nhìn sang, Trần Nhiễm còn tưởng là sắp phải đi rồi, liền tăng tốc độ.
Nhìn cô cầm con d.a.o thái rau lên xuống thoăn thoắt, Thư Kiến Dân nhìn mà sốt: "Nhiễm Nhiễm, chị làm chậm thôi, cẩn thận đừng cắt vào tay!”
"Không sao đâu, tôi biết rồi."
Cây d.a.o thái rau đặc biệt mà hệ thống tặng cực kỳ sắc bén, Trần Nhiễm cầm lấy một củ cải trắng, tỉ mẩn gọt thành hình một con rồng trắng nhỏ theo phong cách truyền thống.
Toàn bộ con rồng được điêu khắc, thần thái không giận mà uy, vảy và móng vuốt không chỗ nào là không sống động như thật. Đặt trên bất kỳ đĩa thức ăn nào, chắc chắn món đó sẽ trở nên sang trọng và hút mắt gấp bội phần.
Tuy nhiên, Trần Nhiễm nhìn con rồng tỉa từ củ cải một lúc lâu rồi khẽ thở dài. Cô cắn một miếng, gặm đứt nửa cái đầu rồng.
Củ cải mùa thu đông đúng là ngọt, giòn, ăn vào còn ngon hơn cả nhân sâm.
Cô đã thử điêu khắc nhiều kiểu khác nhau, nhưng dường như chẳng cách nào giúp kỹ năng dùng d.a.o của cô tiến bộ thêm.
Mặc dù tiêu chuẩn đánh giá kỹ năng của cô chủ yếu dựa vào đánh giá của hệ thống, nhưng trong quá trình luyện tập, bản thân cô cũng có thể nhận biết được kỹ năng của mình đang ở trình độ nào.
Giống như khi dùng kỹ thuật "dầu thấm làm trong nước xốt" để nâng tay nghề, cô cũng từng cảm nhận rất rõ khả năng kiểm soát nhiệt độ dầu, biết chính xác khi nào nguyên liệu đạt tới độ chín hoàn hảo, tất cả là nhờ những ngày chiên rán không ngừng nghỉ ở KTV Bạch Thiên Nga.
Nhưng bây giờ, nhìn lại kỹ năng dùng d.a.o của mình, rõ ràng là không tiến bộ.
Dù có gọt cả trăm củ cải, cô vẫn không thấy có chút “khai thông” hay cảm giác vượt ngưỡng nào cả.
Xem ra, vẫn phải đợi nhiệm vụ tiếp theo của hệ thống.
Thấy mấy phụ bếp bắt đầu thu dọn đồ đạc, Trần Nhiễm cũng đứng dậy, chuẩn bị đi theo đến địa điểm nấu cỗ tiếp theo - thôn Hậu Đường đối diện với thôn Tiền Đường.
Thấy cô đứng dậy, anh Lưu không nhịn được lại đến chúc mừng cô: "Nhiễm Nhiễm, chúc mừng được lên “Danh sách đầu bếp nổi tiếng” nhé!"
"Cảm ơn anh Lưu."
Thực ra, ngay từ lúc bà Thường Niệm quyết định đưa tên cô vào bảng Địa của Danh sách, Trần Nhiễm đã biết tin rồi.
Nhưng lúc đó, phản ứng đầu tiên của cô lại không phải là vui sướng, mà là… hơi lo lắng.
Đúng vậy, là lo lắng.