Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công

Chương 160



Đây là quy trình hệ thống hướng dẫn, cô đã quen tay.

 

Cô vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy có người cố ý mở cửa thật lớn.

 

Là ông lão đeo mặt nạ kia.

 

“Cô bé này có tay của một đầu bếp thật đấy. Biết cách bảo quản d.a.o mỗi tối, cũng ra dáng lắm. Cháu là người nhà ai?”

 

Tay của Trần Nhiễm thực ra không đẹp lắm.

 

Mặc dù ngón tay thon dài, nhưng những vết chai dày và nhiều vết sẹo nhỏ màu trắng, đều phá hỏng cảm giác tổng thể của đôi tay này.

 

Cô không muốn nhắc đến nhà họ Trần, cố ý lảng tránh vấn đề này.

 

“Cháu là ai không quan trọng. Nấu ăn ngon là được rồi. Ông Hứa, cháu muốn luyện d.a.o thêm chút nữa, ông không phiền chứ?”

 

Không biết bao giờ hệ thống mới cho nâng kỹ năng d.a.o pháp, nên cô không muốn bỏ lỡ.

 

Trước đây cô đã đặt làm lại túi cát trên mạng, nhỏ hơn nhưng nặng hơn, bên trong nhồi cát sắt.

 

Cô cẩn thận buộc túi cát sắt vào cổ tay, lấy ra hai củ cải, chuẩn bị bắt đầu luyện tập.

 

Ông lão đeo mặt nạ nhìn động tác thuần thục ấy, đôi mắt sau lớp mặt nạ khẽ sáng lên. Ông ấy xoay người mở tủ lạnh, lấy ra một miếng đậu phụ.

 

"Đừng thái củ cải, thái cái này đi."

 

Chương 56: Đừng thái củ cải, thái cái này đi

 

"Đậu phụ Văn Tư?"

 

Trần Nhiễm không vội đáp lại. Cô thái xong củ cải trong tay rồi mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn ông Hứa đang đeo mặt nạ. 

 

Ông ấy đặt miếng đậu phụ non xuống trước mặt cô, tiện tay nhặt hai sợi củ cải cô vừa thái, giơ lên dưới ánh đèn để xem kỹ.

 

Thật ra Trần Nhiễm đã thái củ cải được một lúc lâu.

 

Lúc mới bắt đầu học, cô còn có thể tận dụng củ cải và khoai tây để làm vài món dưa muối chua cay, coi như phần quà nhỏ cho mọi người. Nhưng càng về sau, sợi củ cải cô thái ngày càng mỏng, mảnh đến mức không thể dùng làm dưa nữa.

 

Bây giờ, sợi củ cải Trần Nhiễm thái ra đã mỏng như sợi tóc.

 

Có lần Thư Kiến Dân tò mò, lấy cây kim khâu thử xuyên qua sợi củ cải. Một cây kim bình thường có thể xuyên qua ba sợi cùng lúc.

 

"Tạm được, thái đi."

 

Sợi củ cải khiến Thư Kiến Dân kinh ngạc, nhưng trong mắt ông Hứa cũng chỉ gật đầu nói hai chữ “cũng tạm”.

 

Thấy Trần Nhiễm cầm lấy miếng đậu phụ, ông chỉ nói gọn: “Sửa lại góc cạnh, rồi thái lát.”

 

Trần Nhiễm trước tiên thái một nhát từ đáy hộp, lấy toàn bộ miếng đậu phụ ra.

 

Do được đóng hộp nên mặt đậu phụ vẫn còn dấu vết, cô cần cắt lại cho vuông vức, thành khối chữ nhật đều đặn rồi mới bắt đầu thái.

 

"Thái tám mươi lát."

 

Trần Nhiễm nhìn ông ấy, hơi sững người, rồi hít một hơi sâu, bắt đầu xuống dao.

 

Mặc dù biết đậu phụ Văn Tư là bài kiểm tra đỉnh cao về kỹ thuật d.a.o trong giới nấu ăn Trung Quốc. Nhưng cô chưa từng thử bao giờ.

 

“Cầm d.a.o nhẹ tay chút, thả lỏng ra.”

 

“Cổ tay cứng quá, dùng sức làm gì, tuổi còn nhỏ mà tâm nặng thế!”

 

“Bảo thả lỏng tay chứ không phải cả vai! Dùng sức cánh tay đẩy, đừng để cổ tay gồng!”

 

Lần đầu thái đậu phụ, kết quả là… thất bại.

 

"Thái được bao nhiêu lát?"

 

Trần Nhiễm có chút xấu hổ.

 

Cô vẫn nghĩ kỹ thuật dùng d.a.o của mình đã có tiến bộ. Củ cải đã thái thành sợi cực mảnh, vậy mà miếng đậu phụ này chỉ ra được… năm mươi ba lát.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chỉ có năm mươi ba…”

 

“Năm mươi ba lát, với người mới học cũng coi như được rồi.”

 

Nhưng Trần Nhiễm không thấy vui với lời an ủi đó. Cô biết mình đã bỏ bao nhiêu công sức luyện tập dao.

 

“Thiếu bốn phần… Tức là mỗi lát tôi đã cắt dày hơn bốn phần…”

 

Ông Hứa nhìn xuống tay Trần Nhiễm. Không biết từ lúc nào, cô đã siết chặt cán d.a.o đến mức khớp tay trắng bệch.

 

Ông ấy chợt nhớ đến mấy đệ tử cũ của mình...

 

Từng người một đều bị ông ấy rèn giũa đến mức méo mặt, vậy mà ai cũng kiêu ngạo, chẳng ai chịu thua. Còn cô bé này, không rõ ai dạy dỗ mà làm tốt đến thế, vậy mà lại căng thẳng như thế. 

 

"Vậy thì tiếp tục luyện đi. Khi nào đủ tám mươi lát thì mới qua bước thái sợi.

 

"Vâng!"

 

Trần Nhiễm vốn đang thấy áp lực, nhưng nghe ông ấy nói vậy lại thấy nhẹ nhõm hơn.

 

Ông Hứa chợt nhớ đến người học trò thứ hai của mình – người đã mất sớm. Cậu ấy cũng nghiêm túc, cứng cỏi như vậy. Nếu cậu ấy còn sống, chắc chắn sẽ không để tên khốn kia làm ra chuyện đến mức ấy.

 

Với một đứa trẻ vừa nghiêm túc vừa cố chấp thế này, không thể chỉ biết khen ngợi suông.

 

Ông ấy nhìn Trần Nhiễm tự đi lấy thêm mấy miếng đậu phụ trong tủ lạnh. Mỗi lần hạ dao, cô đều nhớ lại những lời dặn trước đó: Trước tiên thả lỏng cổ tay, rồi dùng lực ở cánh tay để đẩy d.a.o về phía trước.

 

Một đứa trẻ như vậy, điều quan trọng không phải là lời khen hay động viên. Điều cần thiết là dẫn đường đúng đắn, là sửa sai kịp thời, là chỉ ra chỗ cần rèn luyện, và hơn hết, là sự công nhận đúng lúc.

 

Bởi vì cô ấy không luyện nấu ăn để được công nhận. Cô không phải vì tự tin, cũng không phải để chứng tỏ mình.

 

Nấu ăn không phải thứ giúp cô ấy trưởng thành, mà chính cô đã rèn luyện bản thân mình thành công cụ phục vụ cho việc nấu ăn.

 

Cô ấy sống vì nấu ăn.

 

Ông Hứa thở dài, xoay người rời khỏi bếp. Bước chân nhẹ nhàng, lúc đóng cửa còn quay lại nhìn Tiểu Trần vẫn đang cắm cúi, thậm chí không buồn ngẩng đầu.

 

Mỗi nhát d.a.o của cô rất chắc tay, rất nhẹ nhàng. Trước khi hạ dao, như thể cô đang tự ôn lại từng điểm quan trọng mà ông vừa dặn.

 

Ông Hứa lặng im đứng một lúc ở khe cửa, sau đó quay người đi về phía phòng cháu gái.

 

Hứa Như Ý vẫn chưa ngủ, đang chỉnh sửa kịch bản trò chơi của mình. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ấy vội chạy ra mở.

 

"Ông nội, có chuyện gì ạ?"

 

"Ngày mai mua cho ông quyển "Danh sách đầu bếp nổi tiếng" bản mới nhất nhé."

 

Cuối cùng ông nội cũng có lại hứng thú với nấu ăn rồi!

 

Năm đó xảy ra biến cố lớn, tay ông bị thương nặng, không thể cầm d.a.o được nữa. Khuôn mặt cũng bị bỏng nặng, chẳng còn dám gặp ai.

 

Từ đó trong nhà không còn thấy bóng dáng quyển sách kia nữa.

 

Bà Thường – người từng hay đến trò chuyện với ông ấy cũng dần dần không xuất hiện nữa, sau nhiều lần bị ông ấy từ chối.

 

Đã gần mười năm trôi qua rồi...

 

Hứa Như Ý vui mừng, giọng nói có chút lớn.

 

"Cháu tìm liền! Nếu có mấy quyển gần đây thì cháu mua hết cho ông!"

 

Ông Hứa xua tay: "Không cần nhiều. Người đàn ông kia chẳng phải nói Trần Nhiễm được lên số mới nhất à? Mua số đó là được rồi."

 

Nói xong, ông ấy lại chợt nhớ ra: "À mà… mua cho ông một cái điện thoại thông minh nữa. Loại có thể quay video, đọc tin tức ấy."

 

"Vâng! Cháu đặt liền… À không, đặt hàng online lâu quá. Mai cháu ra cửa hàng mua luôn cho nhanh!"

 

"Ừ, tiện thì mua thêm ít đậu phụ. Với lại tìm mấy con gà mái nuôi trên ba năm nữa."

 

"Vâng, cháu nhớ hết rồi!"

 

Hứa Như Ý nhìn ông nội gật đầu, xoay người rời đi, vui mừng đến mức tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực!