Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công

Chương 161



Năm đó xảy ra biến cố lớn như vậy, mặt và tay của ông nội đều bị phế, cô ấy còn tưởng rằng cả đời này sẽ không thể nhìn thấy ông nội vực dậy được nữa.

 

Cô ấy cũng đã từng nghĩ, có lẽ nếu cô ấy học lại nấu ăn, có thể khiến ông nội vui lên.

 

Nhưng cô ấy cũng có con đường của riêng mình.

 

Tựa người vào khung cửa, Hứa Như Ý dõi mắt nhìn theo bóng ông nội khuất sau hành lang, rồi mới trở lại phòng, tiếp tục chỉnh sửa kịch bản trò chơi đã được cô ấy sửa đến hàng ngàn lần kia. 

 

Toàn bộ tiền tiết kiệm của nửa đời trước, cộng với một năm đổ mồ hôi công sức, đều đặt cả vào bản thảo này.

 

Không chỉ nội dung kịch bản phải hấp dẫn, mà cách chơi, nhịp trò chơi, phản ứng tâm lý của người chơi khi vào nhà ma… tất cả đều phải được cân nhắc kỹ lưỡng.

 

Cô ấy không muốn chỉ là một câu chuyện hay, mà phải là một trò chơi thật hay!

 

Cô ấy miệt mài chỉnh sửa tới một giờ sáng, đánh răng xong mới định đi ngủ, thì thấy Trần Nhiễm cũng vừa trở về phòng.

 

"Muộn vậy rồi à?"

 

"Ừm." Trần Nhiễm xoa xoa vai, hơi lúng túng, nhưng nụ cười trên môi thì rạng rỡ: "Bảy mươi lăm lát rồi!"

 

"Bảy mươi lăm gì cơ..."

 

Câu hỏi còn chưa kịp dứt, Hứa Như Ý đã thấy Trần Nhiễm ngã vật xuống giường, nằm đè cả lên chăn mà ngủ thiếp đi ngay.

 

Y như nhị sư thúc năm đó…

 

Cô ấy nhớ lại lúc Thư Kiến Dân bàn chuyện hợp đồng, Trần Nhiễm dường như chẳng quan tâm đến tiền lương. Cô chỉ liếc nhìn quanh phòng, mắt không dừng lại ở bất cứ chỗ nào.

 

Y hệt như nhị sư thúc năm xưa, ngoài nấu ăn ra thì chẳng quan tâm gì khác. Chính vì thế mới bị tên Dương Tĩnh Chu lừa gạt... rồi nghiện ma túy.

 

Hồi đó… ông ta lên cơn nghiện ngay trong bếp, tay còn cầm chảo dầu sôi. Ông nội vì cứu nhị sư thúc nên lao tới, giơ tay đỡ lấy chảo. Cả bàn tay bị bỏng nặng, mặt cũng bị dầu b.ắ.n đầy.

 

Trần Nhiễm không biết rằng, chỉ trong một đêm, bà chủ của mình đã nghĩ ngợi bao nhiêu chuyện. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô vẫn còn cảm thấy cánh tay đau nhức âm ỉ.

 

Vừa mở mắt, thấy trên bàn có một cốc nước ấm, Trần Nhiễm định cầm lên uống thì bị Hứa Như Ý ngăn lại.

 

"Đừng uống nước nếu đã rời mắt khỏi nó! Trước khi uống, phải nhìn kỹ trước đã!"

 

Trần Nhiễm ngẩn ra một chút, rồi khẽ gật đầu.

 

Lúc còn làm ở KTV Bạch Thiên Nga, cô từng nghe chị Cao Thục Hiền dặn dò điều đó. Nhưng đây là phòng mình cơ mà…

 

"Vâng..."

 

Cô ngoan ngoãn đổ cốc nước cũ đi, rót lại một ly nước mới từ máy lọc, rồi mới vào phòng tắm đánh răng.

 

Hứa Như Ý trông có vẻ hài lòng. Cô ấy vừa đi mua đồ về, tiện thể đón luôn mấy diễn viên trong khu nhà ma.

 

Kịch bản khu đó hơi rối, nhưng nhân vật thì không nhiều. Hứa Như Ý nói sơ qua cho Trần Nhiễm nghe.

 

“Câu chuyện xoay quanh hai cô gái sau khi c.h.ế.t thì nương tựa nhau, cùng tìm cách trả thù.”

 

“Một người bị ép sống vì hai từ "trinh tiết", cuối cùng tự treo cổ. Người còn lại bị anh trai ruột bán vào kỹ viện, sau đó bị tên tú tài mà cô từng giúp đỡ phản bội, phải uống thuốc độc. Cả hai lúc sống đều tuyệt vọng, chỉ sau khi c.h.ế.t mới có nhau để dựa vào.”

 

Bột mì cho bữa sáng hôm nay đã được Trần Nhiễm chuẩn bị từ tối qua. Cô trộn củ cải cắt sợi mỏng vào bột, rồi nướng thành mấy cái bánh củ cải thơm phức.

 

Phần đậu phụ cắt nhỏ còn dư, cô đem nấu thành bát canh chua cay nóng hổi.

 

Bữa sáng gồm bánh củ cải, canh chua cay, thêm xúc xích và trứng rán. Hứa Như Ý ăn mà gật gù hài lòng.

 

Vừa ăn, cô ấy vừa chia sẻ thêm ý tưởng cho kịch bản, vừa giới thiệu mấy diễn viên với Trần Nhiễm.

 

"Hai người này, chính là diễn hai nữ quỷ chính trong nhà ma của chúng ta."

 

Trần Nhiễm vừa uống một ngụm canh, vội vàng đặt xuống, bắt tay với hai nữ diễn viên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một bạn bắt tay hơi cứng nhắc, còn bạn kia thì đỏ mặt tía tai, đứng đơ tại chỗ.

 

“Thôi bỏ đi, Tống Vũ Hàm sợ tiếp xúc lắm, đừng ép bắt tay.”

 

Tống Vũ Hàm đỏ bừng mặt, lặng lẽ ngồi xuống, ăn uống cũng nghiêng người sang một bên.

 

Cũng vì nhát, nên sau khi học xong trường nghệ thuật, cô chọn làm diễn viên nhà ma thay vì đóng phim.

 

Cô ấy khá hài lòng với công việc hiện tại, chỉ cần lâu lâu giả làm ma để dọa người là được.

 

Vả lại... chỗ này cũng vắng khách. Mở cửa gần một tuần rồi mà ngoài bạn bè bà chủ ra chẳng ai tới.

 

“Giờ có đầu bếp rồi, phần đồ ăn đạo cụ cũng làm được luôn.”

 

Hứa Như Ý đặt tiêu chuẩn khá cao cho từng góc cảnh trong nhà ma, chi tiết nào cũng phải trau chuốt.

 

Một kịch bản kéo dài sáu bảy tiếng, nên giữa chừng khách phải có gì đó lót dạ.

 

Tóm lại, bày một bàn đồ ăn vừa ăn được, vừa hợp với bối cảnh là lựa chọn tốt nhất.

 

“Thực đơn đạo cụ, cô thấy sao, Nhiễm Nhiễm? Mấy món này phải hợp với kiểu nhà học thức ngày xưa. Món ăn vùng Hoài Dương vốn thanh nhã, nên tôi định thêm món Đầu Sư Tử hầm.”

 

"Mấy món khác tùy ý cô làm là được, nhưng nhất định phải thanh đạm một chút, phải phù hợp với bối cảnh của kịch bản."

 

“Vâng." Trần Nhiễm gật đầu, cắn miếng bánh rồi nói: "Trước đây tôi hay làm món Đầu Sư Tử, nhưng chắc hầm cũng được. Tôi sẽ hỏi thêm ông Hứa. Mỗi ngày mình nấu một bàn hả?”

 

“Ừ, mỗi ngày một bàn là được. Mình cũng chỉ nhận được một nhóm khách thôi.”

 

Thực sự có thể kiếm tiền sao?

 

Trần Nhiễm bắt đầu thấy hơi lo cho bà chủ. Cô mong nhà ma này ít nhất cũng trụ được.

 

"Được, lát nữa sẽ đi chuẩn bị đồ ăn đạo cụ."

Cô quay lại bếp. Việc đầu tiên là bắt tay làm món Đầu Sư Tử.

 

Và rồi… ông Hứa lại xuất hiện!

 

Cô có chút phấn khích, vội vàng báo cáo thành tích luyện tập hôm qua: “Ông Hứa, hôm qua cháu đã thái được bảy mươi lăm lát đậu phụ rồi đó!”

 

Chỉ thiếu một chút nữa thôi là cô sẽ đạt đến trình độ tám mươi lát – sau đó có thể bước sang giai đoạn tiếp theo rồi!

 

“Được, vậy thì tối nay tạm ngừng luyện tập một chút.”

 

Động tác thái thịt trong tay Trần Nhiễm dừng lại, cô hơi ngạc nhiên nhìn ông Hứa.

 

“Không nói đến chuyện dạy cháu." Ông Hứa nghiêm túc một cách hiếm thấy: "Cháu là đời thứ tám của nhà họ Trần, đúng không?”

 

Trần Nhiễm có phần bất ngờ. Mới hôm qua ông aasy còn hỏi cô thuộc nhà nào, vậy mà hôm nay đã điều tra rõ ràng thế rồi.

 

Dù sao chuyện này cũng không có gì phải giấu.

 

“Vâng… nhưng giờ cháu bị nhà họ Trần xem như đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi.”

 

Ông Hứa hừ lạnh một tiếng: “Lão Trần Vân Tòng đó, đúng là chẳng có con mắt nhìn người.”

 

Ông ấy lại tiếp tục giảng giải về quan hệ giữa hai nhà: “Ông là truyền nhân đời thứ hai mươi sáu của họ Hứa. Năm xưa, tổ tiên nhà Trần – Thần bếp Trần – từng có nửa phần tình nghĩa thầy trò với người đời thứ mười chín nhà họ Hứa. Về lý mà nói, ông không thể dạy cháu, vì xét về tay nghề nấu nướng, hai bên vốn là bạn đồng lứa.”

 

“Nhưng một vài kỹ thuật cơ bản cùng công thức các món ăn Hoài Dương, ông sẽ truyền lại cho cháu. Xem như trả món nợ nhân tình từ nửa phần tình nghĩa sư đồ năm xưa.”

 

Bạn đồng lứa!

Trần Nhiễm sững người.

 

Tuy vậy, những phép tắc xã giao cơ bản cô vẫn còn nhớ. Cô vội vàng nói thêm một câu: “Về tay nghề nấu ăn thì là bạn đồng lứa, nhưng cháu vẫn gọi ông là ông Hứa. Tay nghề và tình cảm, hai chuyện tính riêng!”

 

Ông Hứa nghe vậy, có vẻ rất hài lòng. Ông ấy chỉ tay về miếng thịt ba chỉ trên thớt trước mặt Trần Nhiễm: “Thịt nạc và mỡ phải thái riêng. Trong tủ lạnh còn một miếng thịt m.ô.n.g nạc, lấy thêm ra một ít.”