Ngay khi lời vừa dứt, hệ thống vang lên một tiếng “ting” và bật ra thông báo nhiệm vụ:
[Nhiệm vụ nâng cao công thức: Dưới sự hướng dẫn của sư huynh Hứa Trác Hưng, dựa trên công thức Đầu Sư Tử cấp S, bạn đã nhận được công thức Đầu Sư Tử hầm thịt cua cấp SS.]
Nhìn thấy hai chữ “sư huynh”, Trần Nhiễm chỉ muốn bật cười.
Thảo nào lần này không có nhiệm vụ hệ thống về “tấm lòng đầu bếp khu sơ chế” nữa – thì ra là vì đây là "sư huynh", không phải "sư phụ". Không tính là thu cô làm đồ đệ.
“Trên thân con lợn có mười bốn đôi xương sườn. Miếng thịt ba chỉ từ khoảng xương sườn thứ tư đến thứ chín mới đủ chuẩn để làm Đầu Sư Tử.”
“Thịt nhất định phải thái, không được băm. Thịt mỡ và thịt nạc thái riêng, trước tiên thái lát, sau đó thái sợi, cuối cùng thái hạt lựu. Hạt lựu của thịt mỡ phải nhỏ hơn, còn hạt lựu thịt nạc thì phải thấy rõ vân thịt.”
Trần Nhiễm tắt bảng điều khiển hệ thống, làm theo hướng dẫn của Hứa Trác Hưng, bắt đầu cẩn thận từng nhát d.a.o thái thịt.
“Nghĩ gì vậy! Hôm qua mới dạy cháu cách cầm d.a.o phải lỏng tay một chút, dùng lực cánh tay để đẩy dao. Thái đậu phụ thì nhớ kỹ, thái thịt lại quên rồi sao?”
Trong mắt Hứa Trác Hưng, cách dạy đao pháp cơ bản của nhà họ Trần đúng là quá kém. Ngay cả cách dùng lực cơ bản cũng không được dạy. Đao pháp của con bé này hoàn toàn là dựa vào nghị lực mà gắng gượng đến bước này.
“Vâng! Cháu nhớ rồi!”
Trần Nhiễm điều chỉnh lại cách phát lực, làm đúng theo lời dặn của ông Hứa.
Trước kia, khi cô thái rau, tư thế trông khá vững chãi, chỉ cổ tay cử động, d.a.o hạ xuống nhanh như gió. Nhìn thì đẹp mắt, nhưng lại không liền mạch – giống như người và d.a.o là hai thực thể riêng biệt.
Nhưng bây giờ lại khác hẳn.
Cả người cô như một con trăn lớn đang vặn mình. Cột sống xoay chuyển, ánh mắt theo dõi chặt chẽ, cổ tay lỏng, vai hạ xuống, cánh tay đẩy ra – một nhát d.a.o giống như rắn độc tung đòn, cắt ra một miếng thịt hoàn hảo!
Bao ngày luyện dao, cô vẫn luôn cảm thấy bản thân chưa thật sự chạm được đến cái “ngưỡng”.
Nhưng lần xoay người và vươn tay này, dường như đã đạp vỡ cái ngưỡng mà cô từng nghĩ là không thể vượt qua!
Cuối cùng cô cũng hiểu, đao pháp của mình thiếu gì. Thiếu toàn lực.
Dù chỉ là một lát thịt nhỏ, cũng phải thái bằng toàn bộ sức lực – như sư tử vồ thỏ, không thể sơ sẩy.
Cô đang cầm dao, nhưng đây không chỉ là con d.a.o – mà là nơi tập trung toàn bộ sức mạnh của cô.
Tất cả tinh thần, ý chí, cảm giác… đều truyền xuống lưỡi d.a.o mỏng kia, rồi cùng lúc bùng nổ ra!
Một hơi thái xong miếng thịt ba chỉ, tinh lực trong người cô vẫn chưa được giải tỏa hết.
Đúng lúc đó, Hứa Trác Hưng lặng lẽ đưa tới một miếng đậu phụ đã được cắt sẵn thành hình khối vuông vức.
Trần Nhiễm không ngẩng đầu, cũng không hỏi gì, chỉ lặng lẽ nhận lấy. Ánh mắt cô bình tĩnh như mặt biển không gợn sóng.
Một nhát d.a.o – đẩy ra.
Hứa Trác Hưng cúi đầu nhìn cô, bắt đầu lặng lẽ đếm.
Một nhát, hai nhát, ba nhát...
Năm mươi mốt, năm mươi hai...
Cho đến nhát thứ bảy mươi chín cuối cùng!
Một miếng đậu phụ tám mươi lát, bước đầu tiên của đậu phụ Văn Tư, đã hoàn thành!
Chương 57: Cô giúp tôi chặn nữ quỷ một chút! Để tôi đi ăn một miếng Đầu Sư Tử!
Sau khi thái xong tám mươi lát đậu phụ Văn Tư trong một hơi, Trần Nhiễm mới thoát khỏi trạng thái tập trung cao độ.
Cô cảm thấy hơi mệt, liền thở ra một hơi dài để lấy lại bình tĩnh, rồi lén mở bảng điều khiển hệ thống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên bảng thông tin cá nhân, dòng chữ “đao pháp cấp A” đã biến thành “cấp S” từ lúc nào!
Trần Nhiễm vui vẻ cầm con d.a.o thái rau lên, vừa định tiếp tục luyện tập thì bị Hứa Trác Hưng ngăn lại.
“Luyện tập là tốt, nhưng đừng tham quá. Trước tiên làm cho xong món Đầu Sư Tử hôm nay đã.”
Trần Nhiễm gật đầu, nhẹ nhàng dùng d.a.o chuyển từng lát đậu phụ đã thái sang khay bên cạnh, rồi mới tiếp tục làm món Đầu Sư Tử.
Mặc dù tên gọi nghe có vẻ giống nhau, nhưng “Đầu Sư Tử hầm thịt cua” và món Đầu Sư Tử thông thường thực chất có cách làm rất khác.
Ban đầu, Trần Nhiễm định tra công thức thật kỹ, nhưng vì có “sư huynh” Hứa Trác Hưng tận tình chỉ dạy ngay bên cạnh, cô quyết định tin tưởng ông ấy và bỏ qua bước tra cứu.
“Được rồi, bây giờ cháu bắt đầu nêm gia vị đi.”
Trần Nhiễm lấy một cái đĩa, lần lượt cho từng loại gia vị vào. Mỗi lần cho một loại, cô đều ngẩng đầu nhìn Hứa Trác Hưng. Thấy ông ấy không nói gì, cô mới tiếp tục bước kế tiếp.
Khi chuẩn bị cho tôm khô vào, Hứa Trác Hưng lần đầu tiên lên tiếng ngăn lại: “Phải nghiền nát tôm khô rồi mới cho vào.”
Trần Nhiễm nghe theo, dùng d.a.o đập cho tôm khô vụn ra, rồi mới trộn chung vào hỗn hợp. Sau đó, cô bắt đầu chuẩn bị nhào thịt thành viên.
“Nhớ thêm lòng trắng trứng nữa.”
Cuối cùng, Hứa Trác Hưng cũng bắt đầu giảng giải kỹ hơn về bí quyết của món này.
“Món Đầu Sư Tử hầm khác món thường ở chỗ phải mềm và tan trong miệng. Mềm tới mức nào? Mềm đến mức chỉ cần dùng lưỡi đẩy nhẹ, viên thịt đã tan ngay trong miệng, không cần nhai.”
“Video món Đầu Sư Tử của cháu ông xem rồi." Nét mặt Hứa Trác Hưng lúc này hơi khó nói: “Điểm quan trọng nhất của Đầu Sư Tử là gì? Là phải vừa có hình dáng, vừa có "thần thái". Đặt một viên Đầu Sư Tử lên muỗng, nhẹ nhàng lắc một cái, nó phải rung rinh như sư tử lắc đầu vậy.”
“Còn Đầu Sư Tử đem đi chiên thì làm sao có được cái vẻ này?”
“Muốn cho từng hạt thịt dính chặt với nhau mà không cần chiên, chỉ dùng cách hầm, thì phải nhờ vào lòng trắng trứng để kết dính.”
“Nhưng mà, lòng trắng trứng cho nhiều thì lại làm mất đi vị tươi ngon tự nhiên của thịt. Nên tốt nhất là cho càng ít càng tốt. Khi đó, đầu bếp phải dùng kỹ thuật để bù lại – đập, trộn, đánh kỹ để khiến thịt tiết ra chất kết dính và mỡ, từ đó tạo thành một viên Đầu Sư Tử hoàn hảo.”
Trần Nhiễm cúi đầu nhìn chậu thịt đã ướp gia vị, tay cầm quả trứng, hỏi: “Ông Hứa, vậy điểm khó nhất của món này là ở khâu đập và trộn thịt ạ?”
Hứa Trác Hưng không trả lời ngay. Ông ấy khẽ thở dài, trong đầu nghĩ đến chuỗi nhà hàng Thiên Khai Lâu của Dương Tĩnh Chu ngày càng mở rộng.
“Điểm khó nhất của món này...” Ông lặp lại, rồi khẽ thở dài thêm lần nữa. Trong đầu hiện lên một câu thơ: “Tri âm ít, dây đàn đứt ai nghe.”
“Chậu thịt này của cháu, cho một quả hay ba quả trứng đều được. Nếu không phải là người sành ăn từng nếm hàng ngàn viên Đầu Sư Tử, thì thực khách bình thường cũng chẳng phân biệt nổi sự khác biệt.”
“Nhưng nếu chỉ dùng một quả trứng, thì cháu phải đập và đánh chậu thịt này suốt mấy chục phút, có khi đến nửa tiếng mới ra được độ dính chuẩn. Còn nếu dùng ba quả trứng, thì chỉ cần trộn sơ qua là có thể bắt tay làm viên thịt rồi.”
“Ở đây không phải nhà hàng sang trọng gì, chỉ là một nhà ma. Món ăn cháu nấu ra không phải để bày trên bàn chờ người thưởng thức, mà giống như một món đạo cụ thì đúng hơn.”
Hứa Trác Hưng không nhìn Trần Nhiễm nữa, mà cúi xuống nhìn chậu thịt.
Có vẻ như ông ấy vừa nói hơi hăng, làm vết thương trên mặt đau lại. Cái mặt nạ ông ấy đeo cũng lệch đi một chút.
Nhưng ánh mắt ông ấy nhìn chậu thịt thì lại rất dịu dàng.
“Khi không ai hiểu cháu…”
"Cháu cho mấy quả trứng vào đây ?"
Và câu trả lời của cô là một tiếng "cốc!" giòn tan – âm thanh của vỏ trứng vỡ!
Với một đầu bếp, đập trứng bằng một tay hay tách lòng đỏ bằng một tay đều là kỹ năng cơ bản. Trần Nhiễm đập một quả, lấy lòng trắng trứng, đeo găng tay vào, rồi thò tay vào chậu thịt, vốc lên một nhúm và bắt đầu đập mạnh!