Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công

Chương 171



Nhưng không phải ai trong nhóm cũng nghĩ vậy. Có người là fan trung lập, chỉ đơn giản là tò mò muốn thử món Đầu Sư Tử hầm đang nổi đình nổi đám.

 

"Món ngon thì càng nhiều càng tốt chứ. Chỉ có một mình Trần Nhiễm thì chúng ta cũng không chen được bao nhiêu."

 

Cô Vương thì nhẹ nhàng dàn xếp: "Thôi nào, quan trọng là phải vào được trong, ăn thử xem có đáng hay không."

 

Cơ Du ở bên cạnh cũng gật đầu liên tục: "Nghe nói đầu bếp mới cũng là phụ nữ. Nếu cũng được lên bảng xếp hạng đầu bếp nổi tiếng thì quá tuyệt!"

 

Vương Chiêu Sơn thở dài. Rốt cuộc chỉ có anh và Thanh Tiêu là fan cứng của Trần Nhiễm. Còn cô Vương thì cứ đầu bếp nữ là cổ vũ hết mình!

 

Anh ta bước lên trước dẫn đầu. Ba vị khách chơi nhà ma "thật sự" cũng bắt đầu di chuyển theo.

 

So với một nhóm thực khách cơ bản chưa từng chơi qua nhà ma này, ba người này, mới là thực sự đến để chinh phục nhà ma.

 

"Xem tập sách nhỏ giới thiệu cốt truyện, nhà ma này thực ra là thiên về cốt truyện nhẹ về giải đố, tôi đã xem qua đánh giá của du khách đã đến trước đây, bình thường đều đánh giá rất cao."

 

"Tôi đọc rồi, nhà ma này thiên về giải đố hơn là dọa dẫm, nên cũng dễ chơi. Nhiều người đánh giá tốt lắm.”

 

"Đúng rồi. Có thể đi từng sân để thu thập đạo cụ trước, đỡ bị kẹt."

 

Còn năm thực khách thì đa số chưa từng chơi nhà ma, chỉ có mình Cơ Du là tranh thủ học lỏm qua video và bài đánh giá.

 

Nhưng mà, đã có người "làm mẫu", thì cứ đi theo thôi!

 

Ba vị khách đi đầu dần cảm thấy có gì đó sai sai. Cứ mỗi lần họ rẽ hướng hay cúi người tìm kiếm, là lại thấy cả nhóm năm người kia lặng lẽ lẽo đẽo phía sau.

 

Bám đuôi thật à?

 

Họ bắt đầu thì thầm với nhau: "Không lẽ có nhân viên nhà ma đóng giả khách để hù dọa chúng ta?"

 

"Hay là mấy người kia là 'cò', đi cùng để dẫn hướng rồi bất ngờ xuất hiện một pha giật gân?"

 

Càng nghĩ càng thấy đáng nghi, cả ba tăng tốc đi nhanh hơn. Nhưng nhóm năm người phía sau cũng… tăng tốc theo!

 

Cuối cùng, cô Vương nhận ra bên kia có vẻ hoảng, liền lên tiếng giải thích: "Đừng lo! Bọn tôi chỉ đến vì muốn thử món Quỷ Yến trong truyền thuyết thôi… không giỏi giải đố lắm nên phải bám theo mọi người."

 

"Hả? Quỷ Yến?"

 

Một người trong nhóm ba khách sững người, giơ cuốn sổ tay nhỏ: "Ý bà là phiên bản cũ á? Tôi tới đây vì thấy cốt truyện mới hay hơn chứ, chứ bản Quỷ Yến tôi không thích lắm."

 

Không có Quỷ Yến nữa sao?

 

Vương Chiêu Sơn nghe vậy giật mình, lục đục mở cuốn sổ tay nhỏ ra xem...

 

Trong cuốn sổ chỉ có phần giới thiệu sơ lược về bố cục nhà ma, không tiết lộ đầy đủ nội dung. Nếu nói hết từ đầu thì còn gì là thú vị nữa khi giải đố.

 

Dù vậy, ngay trong phần giới thiệu, vẫn có một dòng nổi bật khiến người ta chú ý: "Một bàn Quỷ Yến trong truyền thuyết, rải rác khắp mọi ngóc ngách của trang viên..."

 

Biến thành trò giải đố rồi!

 

Trước đây, bàn tiệc đó chỉ là một vật trang trí không mấy quan trọng. Nhưng giờ, nó đã trở thành phần thưởng, được giấu ở khắp nơi trong nhà ma!

 

Hứa Như Ý quyết tâm phải chơi tới nơi tới chốn.

 

Mấy người không phải mê món Đầu Sư Tử lắm sao? Vậy thì chơi đi! Giải đố cho đàng hoàng, chơi dở thì đừng hòng ăn!

 

Vương Chiêu Sơn lập tức gập mạnh cuốn sổ lại: "Vậy thì chúng ta chia ra mà chơi thôi!"

 

Chứ cứ đi theo mấy người kia, lỡ họ giải được hết rồi thì chẳng lẽ phải xông lên giành đồ ăn à?

 

"Được rồi, mỗi người chọn một hướng, giải xong phần của mình thì mới được qua chỗ người khác. Tôi với Cơ Du đi hướng này trước!"

 

Cô Vương nhanh nhảu chọn một khu có vẻ ít đáng sợ, rồi cùng Cơ Du lên đường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vương Chiêu Sơn chậm hơn một nhịp, thấy cậu fan kéo anh trai Ớt Xanh đi mất, đành quay sang làm quen với một vị khách bên cạnh: "Này, đi cùng nhau nhé? Tổng cộng có bốn khu, chia hai người một nhóm thì sẽ nhanh hơn."

 

Ông ấy là người lớn tuổi nhất trong nhóm tám người, nhưng vị khách trẻ kia không chê ông chậm chạp, chỉ hơi lo ông dễ bị hù: "Được thôi, nhưng lát nữa nếu có gì đáng sợ, ông cứ chạy trước, đừng ngại."

 

Rõ ràng là cậu sinh viên này đang coi ông ấy như “gà mờ”, khiến Vương Chiêu Sơn thấy hơi khó chịu.

 

Sợ á? Ông mà sợ? Chắc chắn là không! Mỗi sáng ông ấy đều dậy tập thể dục, cũng chỉ vì một mục tiêu cao cả: Ăn món Đầu Sư Tử của Trần Nhiễm đến tận tám mươi tuổi!

 

Muốn so kè thì cứ thử đi! Mấy đứa trẻ suốt ngày dán mắt vào điện thoại chưa chắc đã nhanh tay nhanh mắt hơn ông đâu.

 

Dù nghĩ vậy, nhưng ông ấy vẫn gật đầu hòa nhã:"Được, tôi nhất định sẽ phối hợp hết mình! Nếu tìm thấy Quỷ Yến, chia đôi nhé?"

 

"Không cần đâu ạ," Cậu sinh viên tươi cười, đắc ý khoe chiếc ba lô căng phồng: "Cháu có tìm hiểu rồi, màn này chơi rất lâu, nên cháu chuẩn bị đồ ăn mang theo!"

 

Dù phần giới thiệu nói Quỷ Yến toàn là món tươi ngon nấu mỗi ngày, bát đũa cũng dùng một lần. Nhưng anh ta vẫn thấy ăn đồ trong mấy chỗ như này không yên tâm chút nào.

 

"Cháu mua bánh rán và nước rồi!"

 

Vương Chiêu Sơn nhìn cậu sinh viên ngây ngô này, trong lòng có chút áy náy. Ông ấy vừa định lên tiếng nhắc nhở, thì nghe anh ta gọi một tiếng khiến ông ấy hơi sững người.

 

"Bác ơi, bác không mang đồ ăn theo ạ?"

 

Gọi là "chú" còn đỡ, đây lại gọi "bác"!

 

Vương Chiêu Sơn năm nay mới 54 tuổi, đang tràn đầy sức sống. Nghe câu đó, ông ấy tức đến nỗi cảm thấy nếp nhăn như sâu thêm một vạch, hùng hồn đáp: "Đúng, tôi không mang. Cậu đã có bánh rán rồi, lát nữa đồ ăn cứ để tôi xử lý!"

 

“Dạ vâng, dạ dày bác chịu được thì bác cứ ăn ạ!"

Cậu sinh viên đi trước dẫn đường, Vương Chiêu Sơn lầm lũi đi theo sau.

Điều khiến ông ấy thấy có chút vui mừng là, mấy tiếng “bác” đó không vô ích. Cậu nhóc này đúng là có tay nghề thật!

 

Khung cảnh nhà ma sau khi được Hứa Như Ý nâng cấp trở nên vô cùng rùng rợn. Mặt đất loang lổ vết m.á.u khô.

 

Căn phòng mà họ bước vào bày đầy khung cửi và xe kéo sợi. Trên khung, vết m.á.u đã đọng lại từ lâu, chuyển sang màu đen sẫm.

 

Cậu sinh viên nhìn một vòng rồi thì thầm: "Màn này làm kỹ đấy. Nhân vật chính cả đời chưa từng gặp mặt chồng, chỉ vì danh tiết mà bị nhốt ở đây… Bác thấy không? Cái sân này ngụ ý là, không chỉ bị giam lỏng, cô ấy còn phải làm việc đến kiệt sức."

 

Vương Chiêu Sơn lại càng hiểu rõ hơn: "Phải làm chứ. Mấy gia đình quyền thế ngày xưa ngoài miệng nói đạo đức lễ nghĩa, nhưng thật ra thì bóc lột người khác đến tận xương."

 

"Có một câu chuyện cười trên mạng bác có nghe qua chưa, tại sao người xưa lại hiếu thảo đến vậy? Là bởi vì người trẻ thời xưa không được phép có tài sản riêng, tất cả tiền bạc đều thuộc về trưởng gia tộc."

 

Anh ta rùng mình: “Vậy thì mẹ cháu vẫn còn tốt chán… dù tiền lì xì cháu mấy năm nay vẫn chưa đòi lại được.”

 

Vương Chiêu Sơn bật cười. Ai mà chẳng từng bị “tịch thu lì xì” lúc nhỏ chứ.

 

Trong lúc vừa cười vừa nói, cậu sinh viên đã tìm thấy đạo cụ quan trọng của căn phòng.

 

Là con thoi!

 

Một bộ phận không thể thiếu của khung cửi. Con thoi này được làm rất thật, thậm chí còn mô phỏng cả vết mòn do tay người chạm vào lâu ngày.

 

Anh ta cẩn thận lấy nó xuống, và đúng như dự đoán, trên con thoi có một vết nứt nhỏ!

 

Nhưng ngay lúc ấy, tiếng quỷ khóc bỗng vang lên từ xa, kèm theo tiếng bước chân nặng nề.

 

"Có ma đến!"

 

Cậu sinh viên lập tức bịt miệng Vương Chiêu Sơn lại, cả hai vội vã núp vào một góc tối.

 

Lần này, ma nữ vẫn là Tống Vũ Hàm.

 

Nhưng Vương Chiêu Sơn đâu biết cô nàng chỉ là một người nhát người, chẳng dọa ai nổi. Trong mắt ông, một bóng ma nữ bay lơ lửng như vậy là đủ khiến tim muốn rớt ra ngoài!