Trần Nhiễm cúi đầu nhìn chim bồ câu mềm nhũn trong tay, rồi ngẩng lên nhìn ông: "Ông Hứa, cháu làm được rồi!"
Ông ấy gật đầu, không nói gì. Chỉ có đôi tay giấu sau bàn bếp là hơi run lên vì kích động.
"Làm thêm hai con nữa, luyện cho quen tay."
"Vâng!"
Giọng cô vang lên đầy quyết tâm. Cô lại cầm một con chim khác, mở lỗ nhỏ dưới cổ.
Ông Hứa im lặng gật đầu.
Thắng mà không kiêu, cô bé này, tương lai nhất định sẽ làm nên chuyện lớn. Tài năng bếp núc của “trù thần” Trần, nói không chừng thực sự sẽ tái hiện trên người Trần Nhiễm.
Ông ấy chậm rãi đi ra khỏi gian bếp, nhìn thấy cháu gái vẻ mặt hưng phấn.
"Sao thế?"
"Bên kia thông báo cho cháu, nhà ma có thể mở cửa trở lại rồi!"
Sự hưng phấn của Hứa Như Ý, không chỉ đơn giản là vì nhà ma có thể mở cửa trở lại, mà còn vì những ngày này điện thoại hỏi về nhà ma quá nhiều.
Cô ấy vui không chỉ vì được mở lại, mà còn vì mấy hôm nay điện thoại gọi đến không ngớt. Mặc dù cảnh sát đã giữ kín thông tin, nhưng chuyện Dương Tĩnh Chu phát điên vẫn lan truyền khắp nơi.
Vô số cuộc điện thoại gọi đến hỏi thăm về chuyện này.
Hứa Như Ý cố giải thích: "Thật sự không phải chúng tôi dọa ông ấy... là ông ấy có bệnh sẵn rồi..."
Tuy nhiên, không ai tin lời Hứa Như Ý!
Một nhà ma có thể khiến người ta phát điên, trong lòng những người yêu thích nhà ma này, quả thực là thánh địa nhất định phải đến trong đời.
Mọi người đều thúc giục cô ấy nhanh chóng mở cửa nhà ma trở lại, còn có người nói với cô ấy: "Một ngày chỉ tiếp tám người là quá ít, không được thì cô tách riêng các khu vực này ra bán vé đi!"
Hứa Như Ý có chút bất lực, tuy nhiên, cô ấy đã cố gắng giải thích hết sức rồi, không ai tin cũng không thể trách cô ấy được?
Quá nhiều người hỏi, Hứa Như Ý cố gắng rút ngắn cốt truyện và khu vực, cuối cùng biến thành một ngày ba lượt mỗi ngày mới đủ đáp ứng nhu cầu.
Tuy nhiên, không chỉ có những người hâm mộ cuồng nhiệt của nhà ma để mắt đến nơi này, mà còn có rất nhiều người hâm mộ ẩm thực, cũng nghe nói đến truyền thuyết về món Đầu Sư Tử của nhà ma.
Trong một nhà ma có thể đồng thời ăn được Đầu Sư Tử và đậu phụ Văn Tư cực phẩm, trải nghiệm mới lạ như vậy, ai mà không muốn thử?
Chỉ tiếc, nhà ma này không những số lượng khách tiếp đón ít, mà thậm chí còn treo biển tạm thời đóng cửa.
Triệu Chí Kiệt trong nhóm sành ăn có người quen làm cảnh sát, nghe ngóng được chuyện về nhà ma.
Anh ấy kể về ông Hứa, về ân oán năm xưa, làm mọi người trong nhóm bàn tán xôn xao.
“Haiz, tiếc thật. Học trò thứ hai của ông ấy không làm đầu bếp nữa sao?”
“Dương Tĩnh Chu đúng là tệ quá! Mong người kia sớm ổn lại…”
Triệu Chí Kiệt úp mở một lúc rồi mới khoe: "Đoán xem ai là người làm món Đầu Sư Tử trong nhà ma?"
Mọi người trong nhóm sốt ruột đến mức liên tục gửi bốn cái lì xì, Triệu Chí Kiệt cuối cùng mới nói: "Người làm Đầu Sư Tử trong nhà ma đó, chính là Trần Nhiễm!"
Nhóm sành ăn lập tức bùng nổ!
"Trước đây cô ấy đi KTV rồi lại đi nấu đại tiệc, đã khiến tôi rất kinh ngạc rồi, không ngờ còn có thể khiến tôi kinh ngạc hơn nữa? Đi nhà ma làm đầu bếp, rốt cuộc là nghĩ gì vậy?"
"Tôi chưa từng nghe ai đi nhà ma để ăn cơm bao giờ!"
"Rất gấp! Ai làm ơn nói tôi biết, nhà ma có giới hạn tuổi không? Sáu mươi tuổi vào được không?"
Trong nhóm im lặng một lúc…
Sáu mươi tuổi, hình như thực sự... hơi khó đi nhà ma?
Chương 64: Cậu bảo tôi thu nhận một đầu bếp có thể làm ba món vịt làm đệ tử?
Về chuyện sáu mươi tuổi có thể vào nhà ma hay không, trong nhóm không một ai dám đưa ra câu trả lời chắc chắn.
“Gọi điện hỏi thử xem? Tiểu Hạ, cậu gọi giùm anh Trang nhé.”
Người trong nhóm tên là Trang Chí Bình, sáu mươi tuổi, nhưng lúc nào cũng tự nhận mình còn trẻ trung, thậm chí còn chơi ván trượt. Ông ta luôn nghĩ mình không khác gì giới trẻ, nên mọi người trong nhóm vẫn gọi thân mật là "anh Trang".
Thế mà hôm nay, ông ta lại bỗng thấy mình thật già.
Ông ta nghĩ buổi ăn thử món mới này không giới hạn độ tuổi gì, ai dè lại bị “kẹt” ở quy định vào nhà ma.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tất cả là tại đầu bếp Trần, không hiểu sao lại chọn nấu ăn ở cái chỗ kỳ quặc như nhà ma? Giỏi quá thì lên tận cao nguyên Thanh Tạng nấu ăn đi?
Hạ Hân gọi thử vài cuộc nhưng chắc do nhà ma đang quá hot, nên gọi hoài vẫn không được.
"Xin lỗi anh Trang, liên tục không gọi được. Để lát nữa tôi lại gọi thử?"
Tuy đã lớn tuổi nhưng Trang Chí Bình đã nghỉ hưu, có tiền, có thời gian, lại sống vui vẻ, không ra vẻ ta đây nên rất được mọi người trong nhóm quý mến.
Hạ Hân thấy mình không giúp được cũng hơi áy náy. Cô ấy thì đã đặt được vé rồi, nên dè dặt hỏi trong nhóm: “Hay… tôi gói cho ông nửa phần đem về nhé?”
Lời này vừa dứt, trong nhóm càng im lặng hơn.
Vào nhà ma ăn đã kỳ lạ lắm rồi, mà còn gói mang về?
Ai trong nhóm cũng đã từng gặp mặt cô ấy ngoài đời. Hạ Hân là quản trị viên nhiệt tình, thân quen với hầu hết mọi người.
Họ tưởng tượng ra cảnh cô bé cao chỉ khoảng 1m53, tay xách túi đựng Đầu Sư Tử bị ma nữ rượt, ai nấy đều thấy tội nghiệp.
"Thôi thôi, không đến mức vậy đâu."
“Anh Trang, bỏ qua lần này đi! Dù sao sớm muộn gì cô ấy cũng mở quán riêng! Không lẽ cô ấy lại đi làm thuê cả đời?”
“Nhưng… thật sự cô ấy sẽ mở quán riêng chứ…”
Có người rầu rĩ buột miệng, khiến cả nhóm những người mê ăn đều thấy lạnh sống lưng.
Một người có hiểu biết về ẩm thực lên tiếng: “Nghe nói đầu bếp Trần này là đời cháu của “trù thần” Trần. Tôi còn đặc biệt tra cứu. Mọi người biết không, năm xưa “trù thần” Trần làm thuê bao lâu không?”
“Mười năm tròn!”
“Gì mà ghê vậy...”
Người sốc nhất với con số đó là Trang Chí Bình.
Dù luôn nghĩ mình trẻ khoẻ, có thể sống tới chín mươi tuổi, nhưng ai mà biết được?
Mười năm sau, ông ta đã bảy mươi rồi!
“Thật ra tôi thấy kiểu đi làm thuê của đầu bếp Trần cũng hay đấy chứ. Sau này cô ấy mở quán riêng theo phong cách KTV hay nhà ma, chắc cũng hút khách lắm.”
“Thôi thôi đừng nói nữa, lát nữa anh Trang lại sợ thật thì khổ!”
Cả nhóm nói chuyện thêm một lúc thì Hạ Hân phát hiện anh Trang không còn lên tiếng nữa. Có người nhắc tên ông ta mà ông ta cũng không trả lời.
Vị lão ca này bình thường rất nhiệt tình phát biểu trong nhóm.
Cô ấy liền nhắn riêng: “Anh Trang, ông ổn chứ? Đừng lo quá nha. Những nơi như nhà ma chắc không nhiều đâu. Biết đâu lần sau đầu bếp Trần lại đến một quán bình thường hơn.”
Phải hai mươi phút sau, cô ấy mới nhìn thấy Trang Chí Bình trả lời.
“Tôi đi ngay đây!”
Hạ Hân: ???
Cô ấy còn định khuyên ông ta, thì đã nhận được loạt tin nhắn thoại đầy khí thế của Trang Chí Bình.
“Nói thật nha Tiểu Hạ, tôi nghiên cứu kỹ đầu bếp Trần rồi đó. Tôi còn giả làm fan để vô nhóm hâm mộ của cô ấy.”
“Cô nghĩ mà xem, cô ấy đi làm thuê bao nhiêu lần, trừ bữa tiệc lớn lần trước, có lần nào món ăn bị trùng không? Lần này vào nhà ma, cô ấy hoàn toàn có thể làm lại món Đầu Sư Tử kho tàu, vậy mà lại chọn làm Đầu Sư Tử hấp, ngon hơn, chính gốc hơn!”
“Đầu bếp như cô ấy là người luôn ép mình tiến bộ. Không lặp lại, luôn sáng tạo!”
"Chúng ta là thực khách, gặp được một người làm nghề mà kỹ tính, không dễ dãi với bản thân, là điều hiếm có lắm. Đáng để theo đuổi tới cùng!”
Hạ Hân chuyển đoạn ghi âm thành chữ rồi gửi lên nhóm. Cả nhóm đang trêu chọc ông ta không theo kịp, giờ đều lặng người trước những lời đanh thép ấy.
Thậm chí có người từng sợ không dám đi cũng bị kích động.
"Tôi cũng đi!"
“Đúng rồi! Chỉ là nhà ma thôi mà? Ai đi với tôi nào!”
“Khoan đã.” Hạ Hân dội gáo nước lạnh: “Giờ có tìm "cò" cũng không mua được vé nữa rồi. Tôi đăng vậy là để xem có ai đi với anh Trang, tiện nhờ vả một chút, nhỡ sợ quá còn có người giúp.”
Cùng lúc đó, Hứa Như Ý cũng đang trải qua cảm giác tương tự.
"Bà chủ à, tôi có thể hỏi một chút, nhà ma này có giới hạn độ tuổi không?"