Hứa Như Ý vừa hướng dẫn nhóm khách đầu tiên xong, quay sang thì nghe thấy giọng người bên cạnh.
Vừa nhìn máy tính bảng vừa trả lời theo thói quen: “Chỉ nhận người lớn thôi, trẻ em thì dù có người lớn đi kèm cũng…”
Nói được nửa câu, cô ấy ngẩng lên, thấy một người đàn ông tóc hoa râm đứng trước mặt, trong lòng hơi hoảng.
Nhớ lại lần trước có chú trung niên ngoài năm mươi cứ đòi vào, cuối cùng lại xỉu trong nhà ma, cô ấy vội sửa lời: “Trên năm mươi lăm tuổi thì không vào được ạ!”
Người trung niên đến còn rất ít, đừng nói đến người già!
Thấy ông ta hơi buồn, cô ấy cũng nhẹ nhàng giải thích thêm.
“Mong bác thông cảm, nhà ma của chúng cháu nổi tiếng cũng vì hơi đáng sợ. Lần trước có người ngoài năm mươi vào, bị dọa đến xỉu luôn. Bọn cháu cũng lo cho sức khỏe của bác.”
Trang Chí Bình âm thầm chửi thầm: Ai mà yếu vía dữ vậy, hơn năm mươi thôi mà cũng xỉu!
Nghe sau lưng có tiếng hắt hơi, ông ta quay lại nhìn, rồi lại quay về năn nỉ.
“Cô xem, đây là giấy khám sức khỏe của tôi ba tháng trước. Nói thật, nhiều người trẻ chưa chắc khoẻ hơn tôi!”
Hứa Như Ý nhìn lướt qua, đúng là sức khỏe ông ta không tệ. Không huyết áp cao, không tiểu đường, không thừa cân, thậm chí còn có cơ bắp!
Cô ấy nhìn cánh tay gầy của mình mà rớt nước mắt, âm thầm hạ quyết tâm học theo Trần Nhiễm, mỗi ngày tập tạ một chút.
Tuy nhiên, từ chối thì vẫn phải từ chối.
“Thật sự không được bác ạ... Mong bác thông cảm, việc làm ăn của chúng cháu cũng không dễ dàng gì…”
Trang Chí Bình thở dài, đang định cố gắng thêm lần nữa thì chợt nghe Hứa Như Ý vẫy tay về phía sau: "Bên này nè, đến phỏng vấn làm nhân vật trong nhà ma đúng không?"
Mắt ông ta sáng lên!
"Cô gái à, mấy cô tuyển người làm nhân vật có yêu cầu gì không? Tôi nghe nói trong khu nhà ma của các cô có một ông già đóng vai ma khá đáng sợ? Làm du khách thì tôi thấy sợ, nhưng làm ma thì tôi không sợ đâu!"
Ý tưởng nảy ra, ông ta nghĩ luôn ra đủ thứ khả năng: "Nếu không được làm ma, thì chắc cũng cần người quét dọn chứ? Mấy cô có cơm trưa không? Tôi không cần lương!"
Hứa Như Ý trầm ngâm một chút...
Nhưng cô ấy còn chưa kịp trả lời, thì người xếp sau đã nóng ruột chen lên: "Này, này, cô gái! Nãy giờ là nói chuyện với tôi đấy nhé! Tôi đã làm bài kiểm tra rồi, còn tự chuẩn bị hẳn ba bộ đồ cổ trang đây này! Cô xem nè!"
Người kia mở túi, giũ ra mấy bộ trang phục Hán cực kỳ chỉnh tề.
Trang Chí Bình trước đây từng buôn bán quần áo, vừa liếc mắt đã nhận ra vải là tơ tằm thật, hoa văn thêu tay.
Lông mày ông ta giật giật, trong lòng cảnh giác tên này chắc chắn không phải dạng vừa!
"Cô gái, tôi từng diễn kịch sân khấu! Cô không tin thì tôi đọc thử một đoạn thoại cho mà nghe..."
Hứa Như Ý đau đầu. Cô ấy còn phải đi kiểm tra hệ thống điều khiển trong nhà ma nữa kia!
"Không cần lương là không được đâu! Tôi còn sợ phiền phức ấy chứ! Giờ chỉ còn một vị trí NPC thôi, nhiệm vụ là giúp khách chia món tam sáo áp. Hai người tự thỏa thuận chia ca nhé. Không đồng ý thì tôi tìm người khác!"
"Được!"
Vương Chiêu Sơn vội kéo mặt nạ xuống. Hứa Như Ý vừa nhìn thấy mặt ông ấy liền suýt bật cười.
Đây không phải là du khách bị dọa ngất mấy ngày trước sao?
Sợ ma, ăn không được đồ ngon, giờ lại quay lại xin việc chắc là định đi đường vòng để thỏa mãn đam mê ăn uống?
Cô ấy nghiêm mặt, nhấn mạnh: "Ngất xỉu thì bị trừ lương đó... trừ luôn cả phần Đầu Sư Tử!"
Gần đây Trần Nhiễm ngày nào cũng tập món tam sáo áp, tích trữ được kha khá vịt và chim bồ câu, nên khẩu phần Đầu Sư Tử cho nhân viên giảm hẳn.
Số lượng Đầu Sư Tử ít ỏi, phải trân trọng.
"Được, được, tôi nhất định có thể làm tốt!"
Là một nhà phê bình ẩm thực, tam sáo áp thứ này, Vương Chiêu Sơn cũng đã từng ăn qua, cũng biết ăn như thế nào.
Thế nhưng… cũng chỉ được ăn một lần trong đời.
Món này không chỉ mất thời gian mà còn đòi hỏi kỹ thuật rất cao. Trong các buổi tiệc, nó gần như là “vai chính”. Muốn ăn vào ngày thường? Còn khó hơn lên trời.
Trang Chí Bình không phải nhà phê bình chuyên nghiệp, nhưng cũng thuộc nhóm sành ăn, hay săn tìm món lạ.
Dù vậy, món tam sáo áp thì ông ta chưa từng thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vị lão đệ này, ông đã từng ăn tam sáo áp chưa?"
Vương Chiêu Sơn lập tức nở nụ cười tự hào: "Từng ăn một lần rồi, thật sự khó quên… Không ngờ lại có dịp ăn lần nữa."
"Nhưng lần này… mình có được ăn không nhỉ?"
Bước chân của Vương Chiêu Sơn khựng lại.
Ông ấy đột nhiên nhớ ra nội dung công việc lần này.
Ông ấy chợt nhớ ra: Lần này họ vào vai NPC chia món tam sáo ám, món ăn phải được chia đúng cách mới cảm nhận được bảy tầng hương vị.
Nhưng… có NPC nào được ăn
"Hình như... không được thì phải?"
Hai người nhìn nhau.
Không lẽ họ chỉ là công cụ "không có miệng"? Nhìn được, ngửi được… nhưng không được ăn?
Đã vậy, công việc này, lại do chính họ tranh nhau mà có…
Trang Chí Bình vội đóng khung chat nhóm lại, tắt điện thoại, chuẩn bị “mất tích” vài ngày.
Lúc vừa mới biết tin tức này, ông ta quá hưng phấn, đã nói ra trong nhóm rồi!
Có người còn khen ông ta lanh trí, người khác thì kể tam sáo áp là món truyền kỳ như thế nào.
“Tam sáo áp mà làm được thật à? Đầu bếp Trần này cũng có tài đấy! Mọi người giữ bí mật đi, đừng để rò rỉ ra ngoài! Chứ nhà ma này vốn đã khó đặt vé, lộ tin thì càng không ăn được đâu!”
“Tam sáo áp mà cũng có người làm được à? Tôi tưởng đã thất truyền rồi chứ. Rút xương chim bồ câu đã khó, lại còn phải lôi toàn bộ xương qua một lỗ nhỏ dài hơn một tấc…”
Giữa lúc mọi người đang sôi nổi bàn luận, có một tài khoản lạ lên tiếng phản bác.
“Nói thật, tôi thấy khó tin đấy. Chiên dầu thì luyện lâu còn ra, chứ tam sáo áp mà không có thầy chỉ dạy thì nghiên cứu ra nổi chắc?”
“Tôi cũng theo dõi đầu bếp Trần. Rất tiếc là nhà họ Trần không bồi dưỡng tốt cho tài năng này. Dù sao cũng không thể quảng cáo quá đà. Tam sáo áp, ngoài mấy đầu bếp quốc gia, chắc chỉ có ông Hứa tái xuất mới làm được.”
“Nếu muốn đi chơi nhà ma, ăn Đầu Sư Tử thì được, chứ nếu vì tam sáo áp thì phải cân nhắc, kẻo thất vọng.”
Người phản bác này ít khi lên tiếng trong nhóm, nhưng ai cũng biết anh ấy rất rành ẩm thực.
Anh ấy liên tục @Trang Chí Bình mấy lần, tiếc là, Trang Chí Bình đã “biến mất”.
"Sao không trả lời?"
Người phản bác tên Bạch Khánh, nghiên cứu khá sâu về ẩm thực, từng làm cố vấn văn hóa cho vài phim truyền hình.
Dạo gần đây, nhóm sành ăn toàn bàn về Trần Nhiễm, anh ấy cũng theo dõi khá kỹ.
Thậm chí, anh ấy còn nghĩ đến việc tìm một thầy giỏi để dạy cô nếu nhà họ Trần không chấp nhận.
Dù “trù thần” Trần năm xưa cũng phiêu bạt bốn phương mới có được tay nghề đỉnh cao, nhưng thời đại này khác rồi, học nghề không nhất thiết phải rời nhà.
Tuy nhiên, muốn tìm thầy cho Trần Nhiễm thì phải người đủ sức “đấu” nhà họ Trần.
Trong nhóm lại @Trang Chí Bình mấy lần, thấy ông ta không trả lời, Bạch Khánh không nhịn được gọi điện thoại cho bạn cũ của mình.
"Alo, ông Phan?"
"Ôi trời, cậu gọi ba cuộc điện thoại một ngày đấy, nói đi, lại có chuyện gì?"
“Nghe nói đầu bếp Trần lại ra tay rồi. Ông còn nhớ vụ tôi muốn nhờ anh dẫn dắt cô gái đó không?”
Phan Thế Hữu khác với nhiều đầu bếp khác, gia đình ông ta có cơ ngơi riêng - một điểm cộng lớn khiến Bạch Khánh muốn nhờ ông ta giúp đỡ Trần Nhiễm.
Ít nhất, sẽ không bị lão già Trần kia khống chế.
Bạch Khánh khen lấy lòng vài câu, rồi nói thẳng: “Tôi lo cô bé bị tung hô quá mức, cuối cùng hại cả sự nghiệp. Ông đi cùng tôi xem thử một chuyến nhé?”
"Cũng được." Phan Thế Hữu trầm ngâm một chút, gật đầu: "Vậy tôi sẽ đi cùng anh một chuyến, cũng xem thực lực của Trần Nhiễm này."
Ông ta cũng là đầu bếp bảng Địa trên "Danh sách đầu bếp nổi tiếng", thứ hạng cao hơn Trần Nhiễm mười mấy bậc.
Nói thật, khi "Danh sách đầu bếp nổi tiếng" vừa ra mắt, ông ta có chút không phục.
Trong giới ẩm thực Trung Quốc, không ai tự nhiên giỏi lên mà không bỏ thời gian, công sức.