Lúc trước Bạch Khánh tìm ông ta, ông ta vừa thấy thương vừa muốn thử tài cô gái này.
“Nghe bảo giờ cô ấy làm ở nhà ma? Vụ vé vào cửa thì nhờ cậu nhé!”
"Không thành vấn đề."
Bạch Khánh có mối quan hệ rất rộng, cuối cùng cũng kiếm được hai suất, đúng vào ngày đầu tiên tam sáo áp ra mắt trong nhà ma.
Cũng là Trần Nhiễm chính thức làm ra phần tam sáo áp thứ hai.
Ông Hứa nói thẳng: “Nấu ăn thì phải có người ăn thử mới biết ngon dở thế nào. Bây giờ chỉ còn cái nhà ma này, thôi thì để khách trong nhà ma ăn thử trước vậy.”
“Năm xưa tổ tiên nhà họ Trần của mấy đứa đi khắp nơi, nấu ăn cho nhiều người thưởng thức, cũng vì lý do như thế.”
Trần Nhiễm nghe vậy thì hơi ngại.
Ban đầu cô chỉ là nhân viên được tuyển vào làm việc trong nhà ma, các món ăn cô làm ra cũng chỉ để phục vụ theo cốt truyện.
Nhưng giờ thì khác. Ông Hứa không còn đóng vai nhân vật nữa, mà mỗi ngày đều tập trung dạy cô nấu ăn. Ông ấy thậm chí còn gọi cả đệ tử thứ hai – người từng bị đuổi về quê – quay lại giúp đỡ, chuyên lo việc g.i.ế.c vịt, mổ chim bồ câu, làm trợ thủ cho Trần Nhiễm.
Đệ tử đó tên là Đỗ Triệu Hổ. Nghe cái tên thì tưởng dữ dằn, nhưng người lại hiền lành bốt phác.
Ông Hứa giới thiệu: “Đây là nhị đồ đệ có tiền đồ gì của ta… Nhưng cháu cứ yên tâm, nó đã bị nhốt ở quê mười năm rồi, ông đảm bảo giờ nó không dính vào mấy thứ bậy bạ nữa!”
Vừa dứt lời, ông ấy quay sang quát Đỗ Triệu Hổ một cái: “Đây là Trần sư cô của con, chính cô ấy đã giúp con báo thù đấy!”
Đỗ Triệu Hổ “bịch” một tiếng định quỳ xuống, Trần Nhiễm hoảng hốt, vội vàng nhảy từ sau bàn bếp ra đỡ dậy: “Ông Hứa, ai ở vai nào thì cứ giữ nguyên vai ấy ạ!”
Lúc này, cô đã hiểu vì sao người ta gọi ông ấy là ông Hứa, tính tình đúng là có hơi kỳ quặc thật.
Từ hôm đó, mỗi ngày cô đều nấu ăn, còn Đỗ Triệu Hổ đứng cạnh làm phụ bếp. Hai người phân vai rất rõ ràng: Cô gọi “chú Đỗ”, còn anh ấy gọi cô là “Trần sư cô”.
“Sư cô, nước dùng có thể lọc được rồi.”
Nước dùng càng lọc nhiều lần thì càng trong. Nghe có vẻ cao siêu, nhưng thật ra chỉ là đổ thêm nước lạnh vào nồi đang sôi để giúp cặn lắng xuống.
Trần Nhiễm bước qua xem xét, lại lọc nước thêm lần nữa rồi mới đậy nắp lại.
“Được, đợi sôi lần nữa là có thể cho vịt đã nhồi vào nồi rồi.”
Đây là lần thứ hai cô làm món tam sáo áp, nhưng là lần đầu tiên tự làm một mình. Bảo không hồi hộp thì là nói dối, nhất là khi cô không được phép nếm thử món ăn.
May mà cô còn có hệ thống giúp đỡ.
Khi nước sôi, cô cẩn thận cho con vịt đã nhồi vào, rồi đứng cạnh nồi theo dõi nhiệt độ.
Món này khác với các món khác, nó đòi hỏi người nấu phải quan sát liên tục, không thể bật hẹn giờ rồi bỏ đi được.
Đó cũng là lý do khiến tam sáo áp gần như bị thất truyền.
Vì trong món ăn này có ba lớp thịt gia cầm khác nhau, mỗi loại lại cần nhiệt độ khác nhau. Phải canh lửa kỹ, điều chỉnh nhiệt độ liên tục, quan sát màu sắc mới làm được.
Mấy ngày trước, cô đã nhìn ông Hứa làm đi làm lại quy trình này rất nhiều lần, nhưng để tự tay làm từ đầu đến cuối thì đây là lần đầu tiên.
Đỗ Triệu Hổ lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát cô.
Anh ấy hiểu rõ hơn ai hết, đầu bếp Trần lợi hại cỡ nào.
Giống như người học giỏi toán: Chỉ có người từng thi được 90 điểm mới hiểu người 98 điểm hơn mình ở đâu.
Anh ấy từng hỏi sư phụ: “Sư phụthấy Trần sư cô giỏi nhất ở điểm nào? Kỹ thuật cắt? Canh nhiệt? Nêm nếm?”
Không ngờ ông Hứa chỉ nói hai chữ: “Tập trung.”
“Có người cầm d.a.o là đầu bếp. Buông d.a.o xuống là người thường. Nhưng Nhiễm Nhiễm ấy, dù có đang làm gì, cũng vẫn giữ tinh thần của một đầu bếp.”
Lúc đó Đỗ Triệu Hổ chưa hiểu, nhưng sau một ngày làm phụ bếp cho cô, anh ấy đã hiểu.
Ông Hứa dạy cô cách dùng lực khi cắt rau. Vậy mà ngay cả khi ký tên nhận hàng, cô cũng vô thức truyền lực từ vai xuống, giống hệt như khi cầm dao!
Đỗ Triệu Hổ thở dài.
Anh ấy từng chọn một lòng trắng trứng, là vì ép bản thân phải nỗ lực. Còn Trần Nhiễm chọn lòng trắng trứng, đơn giản vì cô chưa từng nghĩ tới chuyện chọn cách khác.
"Được rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe Trần Nhiễm nói vậy, Đỗ Triệu Hổ vội mang bát sứ lại, hai người cùng nhau múc tam sáo áp ra.
"Căng thẳng không?"
Đỗ Triệu Hổ không nhịn được hỏi Trần Nhiễm.
"Bây giờ thì không căng thẳng nữa."
Lúc mới bắt đầu thì có. Bởi vì hệ thống đột nhiên đưa ra một nhiệm vụ ngẫu nhiên.
[Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Dùng một món tam sáo áp hoàn mỹ, khiến kẻ đến phải nể phục!]
[Phần thưởng nhiệm vụ: Mở khóa hiệu ứng hương vị cấp SS cho tam sáo áp.]
Chưa bàn đến phần thưởng, chỉ riêng chuyện có dấu chấm than trong nhiệm vụ cũng khiến cô giật mình.
Lần trước hệ thống phản ứng mạnh như thế, là khi có người đến muốn nhận cô làm đồ đệ. Không lẽ lần này cũng có người đến?
Trần Nhiễm tùy tiện suy đoán một chút, không ngờ lại đoán đúng.
Sau khi được cải tạo, nhà ma trở nên đẹp hơn, bản đồ tinh xảo hơn, món ăn cũng… đa dạng hơn.
Hứa Như Ý dường như đã buông xuôi, dưới sự ép buộc của ông Hứa, miễn cưỡng thêm dòng chữ vào phần giới thiệu nhà ma:
"Các món ăn như Đầu Sư Tử hấp/ Đậu phụ Văn Tư/ Tam sáo áp, xuất hiện ngẫu nhiên."
Nhóm khách đầu tiên ăn món Đầu Sư Tử hấp của Trần Nhiễm. Nhóm thứ hai ăn Đậu phụ Văn Tư, còn được Vương Chiêu Sơn hướng dẫn cách dùng phần giữa của lưỡi để thưởng thức hương vị.
Mà nhóm khách thứ ba, thì vô cùng may mắn, được ăn trúng món tam sáo áp!
Vương Chiêu Sơn vốn được nghỉ, nhưng mặt dày xin ở lại chia phần với Trang Chí Bình.
Hứa Như Ý cảnh cáo: “Chỉ được chia phần cho khách, tuyệt đối không được ăn vụng!”
Cô ấy còn cẩn thận đi tìm hai chiếc mặt nạ quỷ cho họ đeo rồi mới yên tâm rời đi.
Cuối cùng, một nhóm khách giải xong câu đố, bị ma đuổi chạy tới khu cuối. Tại đây, họ bị xích sắt khóa chặt vào ghế.
Không gian đầy âm khí, NPC m.á.u me, bàn ghế đầy xương trắng, đèn thì lúc mờ lúc sáng.
Cảnh tượng đáng sợ là vậy, nhưng khách nào cũng cười toét miệng.
“Nhét món cúng đó vào miệng tôi đi!”
“Phạt tôi mau lên! Tôi sẵn sàng!
Sau mặt nạ, cơ mặt Vương Chiêu Sơn co giật. Ông ấy và Trang Chí Bình cùng mang bát sứ ra giữa bàn, mở nắp nhẹ nhàng.
Một mùi thơm thanh khiết, từ từ bay ra.
Không gian nơi này vốn đã được tạo mùi m.á.u tanh giả, nhưng hương thơm của món ăn lại từ từ lan ra, nhẹ nhàng át hết cả mùi máu!
Bạch Khánh - người được mời đến để thu đồ đệ, ngửi thấy mùi, lập tức ngồi thẳng dậy.
Trong bát sứ, là món tam sáo áp còn bốc khói. Khi hơi khói tan, anh ấy nhìn kỹ, suýt rớt tròng mắt ra ngoài.
Ông ta không dám tin nhìn Bạch Khánh một cái.
Đây chính là tam sáo áp!
Tên kia bảo ông ta đến thu nhận một đầu bếp biết nấu tam sáo áp làm đệ tử?
Vậy bây giờ ông ta xin làm đệ tử thì còn kịp không?
Chương 65: Đại thế ẩm thực Trung Hoa! Song Tử Sáng Chói Của Nước Trồng Hoa Đang Từ Từ Vươn Lên!
Làn khói trắng mờ ảo dần biến mất, đồ ăn trong chiếc bát sứ trắng hiện lên rõ ràng.
Trong lớp nước dùng trong vắt, có thể nhìn thấy đáy bát, một con vịt nằm yên tĩnh. Điều kỳ lạ là ở chỗ cổ chỉ có một thân vịt, nhưng lại thò ra ba cái đầu.
Phan Thế Hữu sững người!
"Tam sáo áp" - món ăn này là tuyệt kỹ hàng đầu của ẩm thực Trung Hoa, ông ta từng nghe danh từ lâu.
Nhưng chỉ là nghe nói, chứ chưa bao giờ có cơ hội được ăn thử.