Người có thể làm được món này trên đời chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có người đã lui về ở ẩn, có người địa vị quá cao, muốn ăn món họ nấu, phải xem có đủ duyên hay không.
Phan Thế Hữu từng nghĩ, nếu có dịp được ăn tam sáo áp, chắc phải là ở nhà hàng quốc gia hoặc câu lạc bộ cao cấp nào đó. Ai mà ngờ, lại là… trong một căn nhà ma kỳ lạ.
Lần này giành được suất vào nhà ma, gần một nửa là dân sành ăn, số còn lại là khách du lịch may mắn.
"Con vịt này sao lại mọc ba cái đầu?"
Khi Phan Thế Hữu đang hít hà mùi thơm thanh tao của nồi canh, một tiếng thắc mắc làm ông ta bị cắt ngang. Ông ta cau mày, hơi bực mình.
"Đây là tam sáo áp! Trong bụng con vịt là một con vịt trời, còn trong bụng vịt trời lại có một con chim bồ câu. Đây có thể là cơ hội duy nhất trong đời anh được ăn món này, nghiêm túc mà thưởng thức đi!"
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Phan Thế Hữu, người du khách nọ có phần lúng túng, nhưng vẫn thì thầm: "Phiền phức thế để làm gì, cũng chỉ là khoe tay nghề thôi mà... Cắt ra nấu chung không phải cũng vậy sao?"
"Cậu ăn thử rồi sẽ biết khác nhau thế nào."
Vương Chiêu Sơn đeo mặt nạ, vừa nói vừa cảm thấy cái cằm bị ép cứng đờ. Trong lòng không nhịn được oán thầm: Hứa Như Ý sợ mình ăn vụng đến mức bắt phải đeo thứ này sao?
Nhưng nghĩ lại cũng phải. Nếu không có cái mặt nạ này, có khi ông ấy thật sự đã lén gắp một miếng ăn rồi. Dù sao thì khách cũng đâu dám nhào vô chỉ tay vào mặt quỷ mà mắng “Ông không được ăn".
Ông ấy cầm muỗng, bắt đầu múc canh chia cho các du khách.
Cái mặt nạ đáng ghét này! Căn bản không ngăn được mùi!
Vương Chiêu Sơn và Trang Chí Bình lần lượt múc cho mỗi người một muỗng, ra hiệu mời nếm thử. Sau đó, họ mới cố kìm cơn thèm, bắt đầu giải thích.
"Điểm đầu tiên khiến tam sáo áp đặc biệt, là ở cách chọn nguyên liệu."
"Các loại gia cầm, thường ưa chuộng các con cái hơn, nhưng vịt này lại là vịt đực ngon hơn vịt cái. Hơn nữa, vịt già còn ngon hơn vịt non."
"Lớp vịt bên ngoài nhất định phải là vịt đực nuôi hơn ba năm và phải là giống vịt đặc biệt ở Cao Bưu."
"Mời nếm thử canh."
Người khách khi nãy chê bai món ăn bỗng ngập ngừng.
Trong không khí âm u của nhà ma, một NPC đeo mặt nạ trắng như tuyết đưa tay ra mời uống canh? Cảm giác y như đang uống… canh Mạnh Bà.
Nhưng nhìn xung quanh ai cũng đã nâng thìa lên, anh ấy cũng làm theo, húp một ngụm.
Cảm giác đầu tiên khi ngụm canh này vào miệng chính là thanh!
Nhưng không phải kiểu thanh nhạt vô vị, mà là thanh khiết, trong trẻo.
Hương vị của nước dùng thanh khiết này, tươi mà không tạp, nhạt mà có vị, ngụm nước dùng thanh khiết này nuốt xuống, anh ấy không nhịn được miệng lưỡi thèm thuồng, giống như là uống trà thượng hạng, một ngụm xuống bụng, trong miệng lại có chút cảm giác ngọt ngào!
Một muỗng canh thanh khiết này xuống bụng, anh ấy thực sự không nhịn được, bưng bát nhỏ lên muốn uống cạn phần canh còn lại. Nhưng khi bưng bát nhỏ lên, mùi thơm thanh khiết kia đến gần cánh mũi, anh ấy lại nhịn được, nhấp từng ngụm nhỏ.
Anh ấy không nỡ uống cạn!
Vừa rồi Tô Trần nói đùa đây là canh Mạnh Bà, vốn chỉ là nói móc, nhưng một ngụm canh thanh khiết này xuống bụng, dường như thực sự có hiệu quả giống như canh Mạnh Bà.
Vốn dĩ anh ấy đến đây là để xả stress vì áp lực thi cử, nhưng chưa kịp giải tỏa, thì nỗi mệt mỏi ấy đã bị ngụm canh đầu tiên cuốn sạch..
Một ngụm canh thanh khiết, quên hết phiền não thế tục. Anh ấy thì thầm: "Đúng là thi xong phải có dịp quay lại uống lần nữa..."
Bạch Khánh đứng bên cạnh liếc mắt. Anh ấy vốn là nhà phê bình ẩm thực nổi tiếng, mà cả đời mới chỉ được ăn tam sáo áp có hai lần. Vậy mà thằng nhóc này mơ mộng lần sau lần sau...
Tuy nhiên, vừa uống xong, anh ấy cảm thấy... mặt hơi nóng.
Trước khi đến đây, anh ấy còn nghĩ đầu bếp Trần này đang lạc hướng, ngày càng đi xa vào chiêu trò quảng cáo.
Ai ngờ, người ta hoàn toàn không cần quảng cáo. Người ta thật sự giỏi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Khánh không dám nhìn Phan Thế Hữu, chỉ trân trọng uống sạch chén canh của mình, ánh mắt sáng rực nhìn hai NPC tiếp tục chia canh.
Khi mọi người đã uống hết lượt canh đầu tiên, Vương Chiêu Sơn bắt đầu giải thích tiếp.
"Xin mọi người nhớ kỹ hương vị vừa rồi. Đó là vị đầu tiên của tam sáo áp."
Sau đó, ông ấy cầm dao, cắt một đường dứt khoát lên thân vịt!
Trang Chí Bình bên cạnh nhanh chóng múc ra hai muỗng canh, chia đều thành tám phần.
"Mời nếm thử vị thứ hai của tam sáo áp, canh vịt trời."
Tô Trần lúc này mới thực sự bị chấn động. Giờ thì anh ấy hiểu vì sao không thể băm ba loại gia cầm ra nấu chung được.
Món canh này... nó còn phân tầng!
Bên trong vịt nhà được bịt kín rất tốt, cho nên, vịt trời bị bao bọc trong bụng vịt nhà, trong môi trường "cách thịt gia nhiệt" như vậy, lại bị hầm ra một chút nước cốt thịt!
Nước cốt thịt này, cực kỳ đậm đà!
Vịt trời vốn đã có vị khác biệt với vịt nhà, nên hương canh lần này không còn thanh nhẹ như trước, mà trở nên đậm đà, mạnh mẽ.
Một ngụm nhỏ, mà dư vị kéo dài mãi trong miệng.
Vương Chiêu Sơn không quên câu nói của Tô Trần, quay sang nhìn anh ấy: "Giờ thì cậu hiểu vì sao không thể băm thịt ra nấu chung rồi chứ?"
Không đợi trả lời, ông ấy đã bắt đầu chia phần canh thứ ba.
"Vị cuối cùng là sự hòa quyện giữa nước cốt vịt nhà và vịt trời. Vịt nhà béo ngậy, vịt trời hoang dã.
"Món Hoài Dương chú trọng một câu “Hợp nhi bất đồng” (hòa hợp nhưng khác biệt), một ngụm canh này..."
"Vị cuối cùng là sự hòa quyện giữa nước cốt vịt nhà và vịt trời. Vịt nhà béo ngậy, vịt trời hoang dã. Hòa mà không lẫn."
"Mời mọi người thử canh."
Một món canh, uống ba lần, mà mỗi lần đều là một tầng vị khác biệt, từ nhẹ đến đậm, từ riêng lẻ đến hòa quyện.
Tô Trần như say. Anh ấy thậm chí nghi ngờ nơi đây là… điện Diêm Vương? Làm gì có chỗ nào trên đời nấu được món canh đỉnh cao như vậy?
Uống xong, anh ấy chỉ có thể làm theo lời hướng dẫn của NPC, cảm nhận sự giao thoa trong từng hương vị đang đuổi bắt nhau trong miệng.
Một ngụm canh xuống bụng, vừa tươi vừa đậm, một luồng hơi nóng lại bốc lên mạnh mẽ. Anh ấy thở mạnh một hơi: "Sống một đời người, không phải cũng chỉ để nếm một ngụm tuyệt phẩm như thế này sao?"
Phan Thế Hữu đứng bên hét to: "Đời người sống chừng ba nghìn ngày, mỗi ngày vất vả, chẳng phải là để đổi lấy một ngụm mỹ vị như vậy sao!"
Nhưng Bạch Khánh không phụ họa. Anh ấy chỉ nhìn chăm chăm vào bát canh, khẽ thì thầm: "Mới chỉ là ba ngụm canh thôi..."
Anh ấy từ từ thở ra một hơi, cảm nhận được hương vị thậm chí bây giờ vẫn còn bao trùm chóp mũi, không nhịn được nói: "Mới chỉ là uống ba ngụm canh mà thôi..."
Các du khách nghe vậy cũng sực tỉnh. Đúng vậy, mới chỉ uống ba ngụm canh, còn chưa ăn đến thịt!
Món tam sáo áp này không phải là món canh, thịt mới là linh hồn của món ăn!
Vương Chiêu Sơn nhìn thấy ai nấy đều mê mẩn, đến mức chính ông ấy cũng có cảm giác như đã được uống canh, liền nuốt nước miếng rồi mới cầm d.a.o lên chuẩn bị chia thịt vịt.
"Đợi đã!"
Đột nhiên có người giơ tay lên.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Hạ Hân, khiến cô ấy có hơi ngại ngùng.
Nhưng đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi thì nhất định phải nói, không thể để công sức bỏ ra trở nên vô ích!