"Nói gì vậy?" Ta tức giận, "Không phải không có gì muốn nói sao? Không có gì muốn nói mà chàng còn — này!"
Chưa nói xong, ta đã bị bế lên, ngồi nghiêng trên đùi hắn.
Xe ngựa hơi lắc lư, ta sợ hãi ôm chặt cổ hắn.
"Nói thì không có gì để nói," hắn một tay ôm eo ta, tay kia ôm gáy ta, nhỏ giọng nói, "chuyện khác, thì có thể làm rồi."
Làm...!
Khi môi bị ngậm lấy, ta như bị sét đánh, ngây ngốc mất hết ý thức.
Giãy giụa khi kinh ngạc là bản năng, nhưng năm ngón tay đang giữ gáy ta lại không cho phép.
Môi bị hôn đến mềm nhũn, dễ dàng bị cạy mở hàm răng, dây dưa sâu hơn...
Xe ngựa dường như không di chuyển nữa, hình như có người đang nói chuyện bên ngoài, nhưng đều mơ hồ, ta hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng, không rảnh để ý.
Cho đến khi rèm xe bị vén lên.
Cùng với ánh sáng trước mắt, còn có tiếng hít thở liên tục.
Ta mơ màng nhìn ra ngoài, lại bị Mạnh Dữ Lam ấn mạnh vào hõm vai hắn.
Sao vậy? Sao vậy? Ta chưa kịp phản ứng.
Lại nghe Mạnh Dữ Lam lạnh nhạt nói: "Tụ tập ở đây, còn đâu quy củ!"
Sau câu nói này, bên ngoài ồn ào, ngay sau đó, là một đám thiếu niên đồng thanh hô lớn.
"Bái kiến sư huynh, sư huynh buổi sáng tốt lành."
Hít hà —
Ta toàn thân căng cứng, bên ngoài, bên ngoài có bao nhiêu người vậy?!
Nghe động tĩnh này, ít nhất cũng phải mấy chục... trăm người cũng nên.
Mạnh Dữ Lam thản nhiên đáp lại một tiếng, cúi đầu nói với ta: "Nàng ở lại trong xe, chỉnh trang lại rồi hãy xuống."
"... Ồ." Ta hồn bay phách lạc, ngây ngốc.
Trước khi xuống xe, Mạnh Dữ Lam lại thả rèm xuống.
Ta không biết hắn muốn ta chỉnh trang cái gì, chỉ có thể vỗ vỗ mặt, vỗ một cái mới phát hiện mặt nóng bừng.
Lấy gương đồng nhỏ trong túi ra soi, hự! Trong gương khóe mắt ướt át, mặt đỏ bừng, môi hơi sưng, nhìn là biết cô nương này không làm chuyện tốt rồi, ngươi là ai!
Ta dùng hai tay quạt mạnh, lại cố gắng chớp mắt, bình tĩnh hơn một chút, mới vén rèm nhìn ra ngoài.
Nhiều người thế này?!
Một màu trắng xóa, đen kịt một đám, đây là toàn bộ học trò Thái Học đều đến đông đủ sao?!
Mạnh Dữ Lam đứng ở phía trước, hai tay chắp sau lưng, dáng người ngọc thụ lâm phong, dưới ánh bình minh như một cây trúc xanh mướt.
Hơn trăm người trước mặt hắn, chẳng khác nào măng tre! Ừm!
"Hề nhi," Mạnh Dữ Lam quay lại nhìn ta, "đưa hành lí cho ta."
Ta ồ ồ hai tiếng, xách hành lí, xuống xe.
Chưa bao giờ bị nhiều người nhìn như vậy — ta dù là bình dân bá tánh ít kiến thức, cũng không thể làm mất mặt Mạnh Dữ Lam.
Âm thầm cổ vũ bản thân, ta mặt không cảm xúc, đi đến bên cạnh hắn.
Mạnh Dữ Lam lấy gói giấy dầu từ trong hành lí ra, chậm rãi mở ra.
Ta hơi ngây người, đây là đói bụng sao? Sáng nay không phải đã ăn mì nước hầm xương rồi sao? Dù có đói, cũng không đến mức đứng trước cửa Thái Học, trước mặt bao nhiêu hậu bối mà ăn luôn chứ?
Gói giấy dầu được mở ra, những lát chân giò hun khói mỏng được xếp ngay ngắn.
Dưới ánh mắt khó hiểu của ta, Mạnh Dữ Lam đi đến trước mặt các học trò Thái Học, lấy một miếng, đưa cho người đứng đầu.
Người nọ cũng ngây người, chỉ ngơ ngác nhận lấy: "Sư huynh... có ý gì?"
"Cho ngươi ăn," Mạnh Dữ Lam lại tiếp tục chia cho những người khác, thản nhiên nói, "chân giò hun khói do phu nhân ta làm, rất ngon, cho các ngươi nếm thử, nếu thích, thì đến tiệm của nàng ấy mua."
Ta: "???"
"Tiệm thứ ba ở Ngõ Thanh Thủy, Đông thành, chính là tiệm của nàng ấy."
Ta: "???"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Ở Đông thành còn có ba chi nhánh, tùy ý lựa chọn."
Ta: "???"
Trơ mắt nhìn Mạnh Dữ Lam chia hết chân giò hun khói, vừa chia vừa nói, tiệm ở đâu, chi nhánh ở đâu, có chân giò hun khói mấy năm tuổi, một cân bao nhiêu tiền vân vân...
Nghe nói, năm đó Giang Nam Xuân nổi lên, là vì học trò Thái Học thường xuyên tụ tập ở đây.
Ta có nên mong đợi một danh hiệu — "Học trò Thái Học thường xuyên lui tới tiệm chân giò hun khói" không nhỉ?
Mạnh Dữ Lam chia hết chân giò hun khói, chuông sớm của Thái Học cũng vang lên mấy tiếng.
"Ta phải vào rồi." Mạnh Dữ Lam nhìn ta.
Ta nhìn đôi mắt như tranh vẽ của hắn, vạn phần không nỡ: "Năm ngày nữa, ta đến đón chàng về nhà."
"Được." Hắn gật đầu.
Mạnh Dữ Lam đáp ứng xong, liền bước lên bậc thang.
Ta đứng trước xe ngựa, nhìn bóng lưng thanh tú của hắn, bỗng nhiên nổi lên một cỗ xúc động: "Chờ chút!"
Mạnh Dữ Lam dừng lại, quay đầu nhìn ta.
Ta bứt một nắm lá trên cây bên đường, chạy đến trước mặt hắn, nhét vào tay hắn.
"Hề nhi?" Hắn nhướn mày khó hiểu.
Ta mỉm cười: "Lời chàng nói hôm đó, bây giờ, lòng ta như lòng chàng."
[Lá cây trên thế gian này nhiều vô số kể, nhưng mỗi chiếc đều khác biệt, ta không cầu nhiều, chỉ cần chiếc lá thuộc về ta, là đủ rồi.]
Hắn hiểu ra, nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, chính là nắm giữ trái tim ta.
16
Ngồi lại trong xe ngựa, tiểu nhị vung roi đánh xe.
Không có ai bên cạnh, ta che mặt, cười hì hì, vừa cười vừa đỏ mặt, vừa đỏ mặt vừa dậm chân, cả người như được ngâm trong mật ong.
Đúng lúc ta đang tự mình phát điên, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Cách rèm xe, tiểu nhị nói: "Chưởng quỹ, có người chặn đường."
Tuy buổi sáng ít người, nhưng lại dám chặn đường trên đường Huyền Vũ, kinh thành Kim Lăng, chắc mẩm hôm nay ta không mang d.a.o phay theo sao?
Hùng hổ vén rèm xe, ta muốn xem thử, ai dám chặn xe.
Nhìn một cái, ta bật cười.
Cười lạnh.
Trần Hoán đứng trước xe ngựa, lạnh lùng nhìn ta.
Oan gia ngõ hẹp, hắn cứ thích tự mình tìm đến cửa.
Ta nhìn hai cánh tay hắn, lần trước ra tay nhẹ quá, chỉ làm trật khớp hắn, lần này cứ đánh gãy xương luôn cho rồi.
"Quả nhiên là ngươi." Trần Hoán lạnh lùng nhìn ta, "Ngươi và Mạnh sư huynh..."
Hắn dừng lại một chút, lại nhíu mày: "Hắn vậy mà lại bị ngươi mê hoặc, Trịnh Hề, ta đã xem thường ngươi."
Ta cười lạnh một tiếng: "Ngươi xem thường ta, ta lại đánh giá cao ngươi. Tục ngữ nói buôn bán không thành vẫn còn nghĩa khí, ngươi phụ ta một lần, ta đánh ngươi một lần, coi như huề nhau, nếu ngươi còn chút liêm sỉ, chắc chắn sẽ không xuất hiện trước mặt ta nữa, bây giờ lại chặn đường ta, quả nhiên là kẻ mặt dày vô sỉ."
"Kẻ mặt dày vô sỉ trên đời này nhiều lắm, ta chỉ là không muốn bỏ lỡ cơ hội một bước lên trời!"
Giữa lông mày Trần Hoán hiện lên vẻ tàn nhẫn quyết đoán: "Ta bốn tuổi rời nhà, sáu tuổi vào hương học, từ hương học vào phủ học, rồi lại vào châu học... cho đến Thái Học, ta tưởng mình là thiên tài, nhưng trong Thái Học, ai ai cũng xuất chúng, nếu ta không leo lên, sẽ mãi mãi không có ngày ngóc đầu lên!"
Nói vậy, hắn nhìn ta: "Ngươi và ta xuất thân giống nhau, ngươi nên hiểu ta."
Ta không nói gì, chỉ cụp mi xuống.
"Ngươi có thể khiến Mạnh Dữ Lam vì ngươi mà rơi xuống trần gian, là bản lĩnh của ngươi, ta lấy lòng Quận chúa là kế hoạch của ta, ngươi và ta, tuy khác đường nhưng cùng mục đích, là cùng một loại người." Trần Hoán trầm giọng nói.
Ta vẫn im lặng, lông mi hơi run lên.
"Bây giờ, ngươi đã toại nguyện, ta lại gặp nhiều trắc trở, không thể không... cầu xin ngươi giúp đỡ," Trần Hoán hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn ta: "Thái Học sắp tổ chức đại hội lục nghệ, ta muốn đoạt giải nhất, Tang Sơn Quận chúa mới đồng ý gả nữ nhi cho ta."
Nghe câu này, ta mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Trần Hoán, nhẹ nhàng mỉm cười, dịu dàng hỏi: "Ta nên giúp ngươi như thế nào?"
Trần Hoán thở phào nhẹ nhõm, hào hứng nói: "Nếu nói về tài năng thực sự, ta chỉ thua Mạnh Dữ Lam, chỉ cần ngươi thuyết phục Mạnh Dữ Lam nhường ta vài phần, ta nhất định sẽ đoạt giải nhất!"
"Vậy à..." Ta mỉm cười bước xuống xe, chậm rãi đi đến trước mặt hắn.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Trần Hoán vẫn đang tự nói: "Vừa rồi ta thấy rõ, Mạnh Dữ Lam đối xử với ngươi rất tốt, chỉ cần ngươi mở miệng, hắn nhất định sẽ không từ chối. Hơn nữa, nếu không phải ta bỏ rơi ngươi, làm sao hắn có thể cưới ngươi, bây giờ ta muốn cưới Quận chúa, dù nói thế nào hắn cũng nên —"