Giọng nói bên cạnh nhỏ đi rất nhiều: “Nghe nói, Hoàng thượng long thể bất an, Sóc vương điện hạ… Ngươi hiểu mà, hiện tại ngài ấy tự mình chủ trì cuộc thi, chắc chắn là để tuyển chọn nhân tài, nói là học sinh kinh ngạc, ta thấy là mừng đến ngây ngốc rồi, tân triều tân đế tân thần, đây là cơ hội tốt…”
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, ta càng nghe càng chăm chú, nửa người đều nghiêng về phía bàn bên cạnh.
“Trịnh chưởng quầy.”
Mặt bàn bị gõ nhẹ, ta vội vàng ngồi thẳng dậy, có chút lúng túng hỏi: “À, gì vậy?”
Lão chưởng quầy đối diện cười nói: “Nghe nói Trịnh chưởng quầy đã kết duyên cùng tú tài Mạnh công tử, thảo nào lại quan tâm như vậy, nhưng với tài học của Mạnh công tử, đoạt giải quán quân trong cuộc thi chắc cũng không tốn sức…”
Ông ta còn chưa nói xong, giọng nói bên cạnh lại truyền đến: “Lần này cuộc thi chỉ tiếc là Mạnh Dữ Lam bệnh nặng không tham gia, bị Trần Hoán đoạt mất vị trí quán quân…”
Lão chưởng quầy hơi sững sờ: “Sao, Mạnh công tử bị bệnh à?”
Ta còn sững sờ hơn ông ta, Mạnh Dữ Lam trước khi xuống xe còn khỏe mạnh, vậy mà chỉ qua hai ngày đã bị bệnh? Bệnh đến mức không thể tham gia cuộc thi?
Trần Hoán có đoạt giải hay không ta không quan tâm, nhưng Mạnh Dữ Lam bệnh nặng như vậy khiến ta lo lắng không yên.
Vội vàng hoàn tất giao dịch giấy tờ nhà đất, cũng không quay về cửa hàng, mà vội vã chạy đến Thái học.
Thái học canh phòng nghiêm ngặt, ta cứ tưởng phải tốn một phen công sức, không ngờ, chỉ cần nhìn ta một cái, rồi hỏi, có phải đến tìm Mạnh Dữ Lam không.
Sau khi được trả lời, liền cho ta vào.
Ta có chút bất ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chạy vội vào hậu viện, trong lòng sốt ruột vô cùng, muốn nhanh chóng gặp được Mạnh Dữ Lam – vậy mà lại có người không biết điều.
Bị chặn lại, ta lạnh lùng nhìn đôi nam nữ trước mặt.
Cái bộ mặt của Trần Hoán, ta đã nhìn phát ngán, nữ tử cao quý bên cạnh hắn, ta cũng đã gặp qua, là tiểu nữ nhi của Tang Sơn quận chúa, được phong làm Vô Hoa huyện chủ.
Vô Hoa huyện chủ nhìn ta với ánh mắt khinh thường: “Ta còn tưởng là ai, thì ra là con mụ bán thịt lợn ở Đông thành, sao, không chịu khó mổ lợn, lại muốn bám rồng nương phượng, một bước lên trời?”
Lời nói đầy gai góc này, khiến ta tức đến mức bật cười.
Nhưng chưa kịp đợi ta lên tiếng, Trần Hoán đã mở miệng trước: “Thân phận của nàng như vậy, hà tất phải chấp nhặt với ả.”
“Ta không muốn chấp nhặt với ả,” Vô Hoa huyện chủ hừ lạnh, “Nhưng ả đến tìm ngươi, ta sao có thể nhịn được?”
“Ta không đến tìm Trần Hoán.” Ta lạnh lùng nói, “Tránh đường, ta tìm người, người đó còn ở phía sau.”
“Ngươi thật sự không tìm Trần Hoán, hay là thấy ta, nên nói dối?” Vô Hoa huyện chủ lạnh lùng nhìn ta, “Trần Hoán đoạt giải quán quân trong cuộc thi, mẫu thân ta đã đồng ý hôn sự của chúng ta, nếu ngươi còn muốn chút mặt mũi, thì nên biết an phận thủ thường, đừng làm hỏng danh tiếng của mình, lại còn liên lụy đến tiền đồ của Trần Hoán.”
Ta nhìn nàng ta như nhìn kẻ ngốc, không cần suy nghĩ liền nói: “Chân giò hun khói ta làm nhiều vô kể, cần gì phải tranh giành một con lợn?”
Vô Hoa huyện chủ cứng đờ mặt: “Ngươi nói cái gì!”
“Thôi thôi,” Trần Hoán vội vàng nói, “Nàng đừng tức giận, vì một người dân thường như ả cũng không đáng… Trong Thái học có rất nhiều bia đá cổ, ta cùng nàng đi xem nhé?”
Vô Hoa huyện chủ hừ lạnh, kéo kéo dải lụa trên tay áo, ngẩng đầu bước qua người ta.
Lúc đi ngang qua, Trần Hoán nhanh chóng nói nhỏ: “Đa tạ.”
Lời cảm ơn này đến quá đột ngột, ta ngơ ngác, hắn cảm ơn ta? Cảm ơn cái gì?
Ta quay đầu nhìn bọn họ, chợt hiểu ra, Trần Hoán tưởng Mạnh Dữ Lam bị bệnh nặng, ta đang giúp hắn?!
Tên này –
Ta chỉ tay vào bọn họ, nghiến răng nghiến lợi, thôi được rồi, Mạnh Dữ Lam quan trọng hơn.
Quay đầu lại, định tiếp tục chạy đến viện của Mạnh Dữ Lam, thì trước mắt lóe lên vài bóng người.
Những người mặc giáp mềm màu đen chặn đường ta, đồng thời, cũng chặn đường Trần Hoán và Vô Hoa huyện chủ.
“Trịnh cô nương, Trần công tử, Dương Giai công chúa cho mời hai vị.”
Ta và Trần Hoán nhìn nhau, cả hai đều hoang mang, Dương Giai công chúa… Không quen biết.
Bị gọi là mời nhưng thực chất là ép đưa đi, ta lo lắng liếc nhìn về phía viện của Mạnh Dữ Lam.
Dương Giai công chúa và Sóc vương điện hạ là long phượng thai.
Nàng ta đến tìm ta, lại chặn đường Trần Hoán, chắc chắn lại liên quan đến tranh giành quyền lực.
Mạnh Dữ Lam không có ở đây, ta lại không hiểu chuyện tranh giành quyền lực, trước mắt, cẩn thận vẫn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Chỉ cần ta không nói bậy, không bày tỏ lập trường, không tỏ ra hiểu biết, không xen vào việc của người khác – ít nhất, có thể toàn thân trở ra.
Còn Trần Hoán.
Ta liếc nhìn Trần Hoán và Vô Hoa huyện chủ, mặc kệ hắn sống che.c ra sao!
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Dương Giai công chúa ở tại biệt viện bên cạnh Thái học.
Trong phòng, ba lớp màn sa buông xuống, chỉ lờ mờ thấy được bóng dáng yểu điệu tựa lưng vào thành giường sau lớp màn.
Tuy là song sinh với Sóc vương, nhưng Dương Giai công chúa lại ít khi được nhắc đến, chắc hẳn là một thiếu nữ đoan trang dịu dàng… Dù sao cũng là song sinh mà, cảm giác chắc cũng không khác nhau lắm.
Ba người có mặt, Vô Hoa huyện chủ là hoàng thân quốc thích, Trần Hoán là học sinh Thái học, chỉ có ta là thường dân, vì vậy, bọn họ chỉ hành lễ nửa vời, còn ta trực tiếp quỳ xuống.
“Quỳ xuống.” Giọng thiếu nữ vốn nên trong trẻo lại lạnh lùng đến lạ.
Ta cúi đầu nhìn đầu gối mình, nhỏ giọng nói: “Đây chẳng phải đang quỳ sao…”
“Trần Hoán,” Dương Giai công chúa lạnh giọng nói, “Ngươi chỉ là một tên áo trắng, gặp bổn cung, lại dám không quỳ.”
Trần Hoán sững người, theo bản năng nói: “Học trò Thái học được hoàng thất coi trọng…”
“Ai coi trọng ngươi, ngươi đi tìm người đó, bổn cung không coi trọng ngươi, ngươi phải quỳ xuống cho bổn cung!” Thái độ của Dương Giai công chúa càng thêm lạnh lùng.
Trần Hoán cũng sa sầm mặt mày, hắn tự xưng là học trò Thái học, vậy mà bây giờ lại bị hoàng quyền chèn ép.
Thấy hắn mãi không chịu quỳ, Dương Giai công chúa liền nói: “Người đâu.”
Không cần nàng ta nói thêm gì, hai tên hộ vệ giữ chặt Trần Hoán, mỗi người một cước, đá vào khoeo chân hắn.
Trần Hoán “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, kêu lên một tiếng “Á”.
“Công chúa!” Vô Hoa huyện chủ vội vàng lên tiếng, “Trần Hoán là vị hôn phu của thần nữ, nể mặt thần nữ, xin đừng đối xử với hắn như vậy.”
Dương Giai công chúa chậm rãi hỏi: “Ngươi là ai?”
Vô Hoa huyện chủ sững người: “Thần nữ, Tiêu Vô Hoa.”
“Hửm?” Dương Giai công chúa vẫn nghi hoặc.
“Thần nữ là nữ nhi của Tang Sơn quận chúa.” Vô Hoa huyện chủ lại nói rõ thân phận.
Lần này, Dương Giai công chúa đã biết, nhưng cũng chỉ là biết mà thôi.
Nàng ta cười khẩy một tiếng: “Nữ nhi của Tiêu Tang Sơn? Thảo nào bổn cung không nhận ra.”
Tiểu nữ nhi của Tang Sơn quận chúa đã lớn thế này, chắc hẳn bản thân bà ta tuổi cũng đã cao, vậy mà bị gọi thẳng tên như vậy…
Dương Giai công chúa thản nhiên nói: “Phụ thân của Tiêu Tang Sơn chỉ là một quốc công, dòng họ đó đã che.c hết từ lâu, tước vị quận chúa của bà ta, cũng là do phụ hoàng ban cho, ngươi và bổn cung đã ra khỏi ngũ phục, cho nên, ngươi cũng phải quỳ.”
Vô Hoa huyện chủ ngây người không nói gì.
Hai tên hộ vệ kia lại không nhàn rỗi, cũng giữ chặt, mỗi người một cước.
Lại là một tiếng “bịch”.
Ta với tư cách là người ngoài cuộc, cố gắng mím môi, không cười thành tiếng, ừm, ta chính là tiểu nhân đắc chí, ta chính là đang cười thầm.
Đồng thời, cũng âm thầm gạch bỏ một cái, song sinh thì song sinh, nhưng tính cách thật sự là một trời một vực, hoàn toàn trái ngược.
Ba người quỳ thành hàng, có người thoải mái cười thầm, có người phẫn uất bất bình, có người tức giận vô cùng.
Dương Giai công chúa thì khác, nàng ta từ đầu đến cuối, đều cao cao tại thượng.
“Bổn cung nghe nói, cuộc thi Lục Nghệ, ngươi đoạt quán quân?” Câu này hỏi Trần Hoán.
Trần Hoán cố nén phẫn uất, cứng giọng đáp: “Vâng.”
“Bổn cung lại nghe nói, hắn đoạt quán quân, Tiêu Tang Sơn liền vội vàng gả nữ nhi cho hắn?” Câu này hỏi Vô Hoa huyện chủ.
Vô Hoa huyện chủ mân mê dải lụa mỏng, ậm ừ đáp: “Vâng.”
“Ồ, vậy là, hai người đã định thân?” Câu này hỏi cả hai người.
Sau khi nhận được câu trả lời giống nhau, Dương Giai công chúa đột nhiên lại hỏi: “Trịnh Hề, ngươi cảm thấy thế nào?”