Ta đang hóng hớt vui vẻ: “???”
“Thôi,” Dương Giai công chúa lười biếng nói, “Bổn cung xưa nay luôn thưởng thức người tài giỏi, Trần Hoán, bổn cung hỏi ngươi, nếu bổn cung muốn chọn ngươi làm phò mã, ngươi có đồng ý không?”
Trần Hoán ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc.
Vô Hoa huyện chủ cũng kinh ngạc: “Công chúa, hắn là vị hôn phu của thần nữ!”
“Chỉ là vị hôn phu, chưa thành thân,” Dương Giai công chúa thản nhiên nói, “Trần Hoán tài hoa xuất chúng, xứng với bổn cung, Trần Hoán, ngươi hãy nghĩ cho kỹ, là muốn thành thân với… ngươi tên gì nhỉ?”
Dương Giai công chúa lắc đầu, không quan tâm đến Vô Hoa, tiếp tục nói: “Là muốn thành thân với nữ nhi của một quận chúa không quyền không thế , hay là thành thân với bổn cung, tự ngươi quyết định.”
Câu hỏi này đối với người khác, có lẽ phải cân nhắc, nhưng đối với Trần Hoán, căn bản là câu hỏi tặng điểm.
Hắn có thể vì bám vào Vô Hoa huyện chủ mà bỏ rơi ta, tự nhiên cũng có thể vì trèo cao Dương Giai công chúa mà bỏ rơi Vô Hoa huyện chủ.
Dù sao, Dương Giai công chúa là thân sinh muội muội của Sóc vương, sau này Sóc vương đăng cơ, nàng ta sẽ là Trưởng công chúa, làm phò mã của nàng ta, muốn gì được nấy.
Quả nhiên, Trần Hoán chỉ cúi đầu một chút, liền cung kính dập đầu: “Học sinh nguyện ý tuân theo lời công chúa.”
“Trần Hoán!” Vô Hoa huyện chủ tức giận, “Mẫu thân đã đồng ý hôn sự của chúng ta, sao ngươi có thể lấy công chúa, ngươi lấy công chúa, ta phải làm sao?”
“Huyện chủ,” Trần Hoán thản nhiên nói, “Chúng ta hữu duyên vô phận, xin đừng dây dưa nữa.”
Vô Hoa huyện chủ ngã ngồi xuống đất, đôi mắt đỏ hoe, không biết là đau lòng hay phẫn uất.
Dương Giai công chúa cười, tiếng cười rực rỡ mà lạnh lùng, phóng khoáng mà kiêu ngạo.
“Trần Hoán, ngươi quả nhiên không phải người thường, dám làm dám chịu, vì công danh phú quý, cái gì cũng có thể vứt bỏ, bổn cung thật sự có chút thưởng thức ngươi.”
Nàng ta vừa nói, giọng điệu đột nhiên thay đổi: “Ngươi vì huyện chủ, mà bỏ rơi Trịnh Hề, lại vì bổn cung, mà bỏ rơi huyện chủ, nếu trên bổn cung còn có người khác, ngươi cũng sẽ vì người đó, mà bỏ rơi bổn cung – loại người như ngươi, có tài vô đức, dù có làm chó, cũng không đủ trung thành.”
“Công chúa!” Trần Hoán hoảng hốt kêu lên.
“Trịnh Hề!” Dương Giai công chúa lại gọi tên ta, lần này, giọng nói nàng ta đầy mỉa mai: “Ngươi gả cho hắn, thì được kết cục tốt đẹp gì? Trần Hoán là kẻ lòng lang dạ sói, ngươi là kẻ có mắt như mù, nam nhân bạc tình bạc nghĩa, ngươi có hiểu không?”
Ta: “…” Thật lòng mà nói, không hiểu lắm.
Thấy ta không nói gì, Dương Giai công chúa càng thêm phẫn nộ nói: “Bổn cung đã lột mặt nạ chó của hắn, ngươi còn chấp mê bất ngộ?”
Ta: “…” Mặt nạ chó của hắn đã sớm không còn rồi.
“Được! Được!” Dương Giai công chúa như tức giận đến mức bật cười, “Ngươi nhìn người không rõ, bổn cung lại giúp ngươi một lần nữa, hôm nay liền hòa ly, lập tức hòa ly.”
Ta: “Khoan đã!”
Không thể không nói nữa.
Không nói nữa, sẽ xảy ra chuyện.
“Còn chờ gì nữa?” Dương Giai công chúa lạnh giọng nói: “Người đâu –”
“Đừng mà!” Không màng lễ nghi, ta trực tiếp đứng dậy, lớn tiếng nói: “Hắn không phải! – Công chúa, người có phải hiểu lầm gì không?! Hắn không phải phu quân của ta! Hắn không phải!”
Đúng lúc này, có người vội vàng chạy vào từ bên ngoài: “Công chúa, Mạnh Dữ Lam đến.”
Lời còn chưa dứt, một bóng người cao ráo bước vào từ cửa.
Trường sam trắng, tóc đen dài ngang hông, dung mạo tao nhã như hoa lan, chính là vị phu quân sắp bị ép hòa ly của ta.
“Dữ Lam!” Vừa nhìn thấy chàng, ta lập tức chạy đến, vừa tủi thân vừa không biết nói gì: “Công chúa muốn chúng ta hòa ly.”
“Choang” một tiếng, chén trà rơi xuống đất.
Thiếu nữ mảnh mai sau lớp màn sa bỗng nhiên đứng dậy từ trên giường, “Phu quân của ngươi – không phải Trần Hoán?!”
Giọng nói này không giống với giọng nói vừa rồi.
Nhưng ta nghe ra rồi.
Quay đầu nhìn về phía màn sa, ta cau mày, thử hỏi: “Tiêu…”
Cơ thể bỗng chốc căng cứng đó, đã cho ta câu trả lời.
Sở Tiêu?!
Ta một tay nắm lấy Mạnh Dữ Lam, một tay chỉ vào màn sa, ngón tay run rẩy, nghiến răng nghiến lợi không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Ta không ngốc, ta không ngu, ta chỉ là ít kiến thức, nhưng ta rất thông minh.
Sở Tiêu dù có gan lớn đến đâu, cũng không dám mạo danh công chúa.
Sở Tiêu, Sở Tiêu, đảo ngược lại – ha, họ Tiêu, công chúa, hừ hừ, tốt lắm, giỏi lắm, ta không giận, ta không giận, ta là một chưởng quầy chín chắn, tương lai sẽ là một thương nhân giàu có, ta tức giận với một tiểu hài tử, không cần thiết! Cần gì chứ?! Ta không giận!
Chỉ muốn vỗ một cái vào gáy nàng ta mà thôi!
“Đừng sợ,” Mạnh Dữ Lam nhỏ giọng an ủi ta, đồng thời, nhìn về phía sau màn sa, “Trịnh Hề và ta phu thê hòa thuận, công chúa cố ý chia rẽ, là có ý đồ gì?”
Sở Tiêu không nói gì, nàng ta ngồi trở lại trên giường, ngừng một chút, mới mở miệng nói: “Dù ngươi là phu quân của Trịnh Hề, nhưng ngươi, ngươi – ngươi cũng chỉ có vậy, sao xứng với tỷ ấy?”
Giọng điệu vẫn lạnh lùng, nhưng thái độ lại không còn cứng rắn như vừa rồi.
Mạnh Dữ Lam không phải Trần Hoán, chàng lạnh lùng nói: “Công chúa cho rằng ta không xứng với Trịnh Hề, xin hỏi công chúa, ai mới xứng với nàng ấy?”
“Tự nhiên là có người xứng.” Sở Tiêu lạnh lùng nói, “Mạnh Dữ Lam, nếu bổn cung muốn chọn ngươi làm phò mã…”
“Ta từ chối.” Mạnh Dữ Lam thậm chí còn không đợi nàng ta nói xong.
“Vì sao từ chối?” Sở Tiêu tức giận hỏi.
Mạnh Dữ Lam thản nhiên đáp lại hai chữ: “Không xứng.”
Ta nắm chặt tay, che miệng ho khan, câu trả lời này thật thâm thúy.
Là nói chàng không xứng với công chúa, hay là công chúa không xứng với chàng? … Dù sao cũng rất mỉa mai là thật.
Mạnh Dữ Lam đối mặt với Sóc vương còn không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối mặt với Dương Giai công chúa càng không khách khí.
Điều kỳ lạ là, vừa rồi Dương Giai công chúa ngay cả mặt mũi của Vô Hoa huyện chủ cũng không nể, vậy mà lại không động tay động chân với Mạnh Dữ Lam.
Hai người cách lớp màn sa, lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai.
Cho đến khi chủ đề dần dần lạc đề, ta thật sự không nghe nổi nữa, đành phải lên tiếng.
“Tiêu… công chúa, giờ đã muộn rồi, trượng phu ta thân thể không khỏe, nếu không có việc gì quan trọng, có thể cho chúng ta rời đi trước không?”
“Thân thể không khỏe?” Sở Tiêu chế giễu, “Đồ bệnh hoạn.”
Mắng xong câu này, Sở Tiêu cũng không làm khó dễ, thản nhiên nói: “Bổn cung mệt rồi, hôm nay, cứ vậy đi.”
“Công chúa!” Trần Hoán không cam lòng, hắn hét lên: “Chuyện của ta và người –”
“À đúng rồi, còn có ngươi,” Sở Tiêu cắt ngang lời Trần Hoán, cười một tiếng, nói, “Ngươi là quán quân của cuộc thi Lục Nghệ, hoàng huynh cũng rất thưởng thức ngươi, bổn cung muốn tặng ngươi một món quà lớn.”
Mắt Trần Hoán sáng lên.
“Bổn cung sẽ tâu với mẫu hậu, hạ chỉ ban hôn,” Sở Tiêu chậm rãi nói, “Tác thành cho ngươi và tiểu nữ nhi của Tiêu Tang Sơn.”
Trần Hoán ngây người ra, vòng vo một hồi, hắn vẫn phải thành thân với Vô Hoa huyện chủ.
Nhưng hôn sự lúc này, không phải hôn sự lúc trước.
“Ta không đồng ý!” Vô Hoa huyện chủ hét lên, “Ai muốn gả cho tên bội bạc vô sỉ này chứ!”
“Ngươi không đồng ý, có thể thử kháng chỉ, hoặc là, có thể để Tiêu Tang Sơn đến nói chuyện với mẫu hậu, nhưng bổn cung nghĩ, mặt mũi của Tiêu Tang Sơn chưa chắc đã lớn bằng bổn cung… Bổn cung chúc mừng ngươi và Trần Hoán trước, ngày hai người thành thân, nhất định sẽ tặng quà chúc mừng.”
Sở Tiêu làm việc dứt khoát, nói xong câu này, liền sai người “mời” Trần Hoán và Vô Hoa huyện chủ ra ngoài.
Ta thấy ánh mắt Vô Hoa huyện chủ như d.a.o găm, chỉ thiếu nước cắt Trần Hoán thành từng mảnh.
Sở Tiêu ra tay quá tàn nhẫn.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Nàng ta chia rẽ Trần Hoán và Vô Hoa huyện chủ, để Trần Hoán công khai bỏ rơi Vô Hoa huyện chủ, ngay sau đó lại ép buộc ban hôn.
Hai người này sau khi thành thân, nhất định sẽ trở thành oan gia.
Vô Hoa huyện chủ không thể bỏ qua cho Trần Hoán, Trần Hoán cả đời chắc chắn sẽ sống trong đau khổ.
Sở Tiêu cho lui những người còn lại.
Ta bước đến, vén màn sa lên, quả nhiên nhìn thấy thiếu nữ mà mình coi như muội muội đang ngồi trên giường.
Bị ta nhìn chằm chằm, Sở Tiêu cũng không hoảng hốt, ngược lại còn hùng hồn nói: “Tỷ chưa từng hỏi thân phận của ta, ta cũng không tính là lừa gạt.”
Nắm bắt cơ hội, đổ lỗi ngược lại.
Ta đã biết Sở Tiêu có chút ngông cuồng, tình hình bây giờ, cũng phù hợp với cách làm việc của nàng ta.