Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 117



Tiết Nghi Ninh lặng lẽ rơi lệ, mắt nhìn đăm đăm nấm mộ trước mặt, hồi lâu vẫn không thốt được nên lời.

Dung phi rũ mi nhìn lớp đất vàng trước mắt, giọng trầm xuống, mang theo xót xa:

“ Thi thể chàng bị đưa về kinh để nghiệm minh thân phận, sau đó liền chẳng ai đoái hoài. Ta phải tốn biết bao công sức mới tìm được người bí mật chôn cất chàng ở nơi này, dựng cho một tấm bia. Rồi dần dần, không còn ai nhớ đến chàng nữa. Ta cứ nghĩ ngươi hẳn sẽ chẳng quên, nhưng rốt cuộc ngươi về lại Lạc gia, sinh con nuôi dưỡng nữ nhi, đợi trượng phu hồi kinh, lại sống những ngày phu thê ân ái.”

Thanh âm nàng càng lúc càng lạnh, ánh mắt cũng sắc như dao, quét về phía Tiết Nghi Ninh:

“Ngươi chưa từng nghĩ đến việc… thi thể chàng đưa về ra sao, chôn cất nơi nào, phải không?”

Tiết Nghi Ninh khẽ run người, hai tay siết lấy bia mộ, tựa như muốn vịn vào đó để gắng gượng không ngã. Môi nàng run lên, nghẹn ngào nói như dốc hết lòng mình:

“Là ta có lỗi… Lúc bọn họ đưa y về, ta đang ở Dương Xuyên, sau đó lại đến Phu Lương. Khi ấy ta chỉ nghĩ y đã không còn, là vì ta mà y mất mạng… Biết triều đình đưa y về để tra xét, nhưng… ta không dám nghĩ tới chuyện chôn cất… cũng không dám hỏi.”

Giọng nàng vỡ vụn:

“Khi ta trở lại kinh thành, đã mấy tháng trôi qua… lại vướng chuyện hòa ly, rồi trong nhà xảy ra biến cố… ta mang thai… ta tưởng rằng thi thể y sớm đã bị đưa đi… cũng không biết phải tìm ở đâu…”

Lời cuối dần chìm trong tiếng gió lạnh giữa bãi tha ma, như thể mọi đau đớn đều theo tuyết tan ra mà chảy ngược vào tim.

Là nàng sai. Thi thể của y, vốn nên do chính tay nàng thu liệm, chôn cất, thế mà đến cả điều ấy nàng cũng không làm được.

Yên nghỉ nơi hoang vu hẻo lánh thế này, hẳn là khó chịu lắm? Huống chi y lại là người ưa sạch sẽ đến như thế…

Dung phi lạnh giọng, cất lời chán ghét:

“Tiết Nghi Ninh, ngươi quả thật biết diễn.”

“Chàng đã mất rồi, ngươi thì ở bên trượng phu hiện tại êm ấm sống qua ngày, thế mà nay thấy một nắm đất, liền khóc lóc thảm thiết, diễn trò trước mộ phần của chàng... Ngươi cho rằng làm vậy là chàng sẽ cảm động, sẽ tiếp tục yêu ngươi sao?”

Tiết Nghi Ninh chậm rãi đứng dậy, giọng khàn khàn:

“Nương nương, huynh ấy đang ở đây, hôm nay là lần đầu ta đến thăm. Xin người... đừng tranh cãi nơi này được không?”

Dung phi cười lạnh:

“Là vì ngươi hổ thẹn?”

“Ta càng phải cãi, càng phải nói cho rõ, để chàng nghe cho rõ! Chàng năm đó một lòng muốn cưới ngươi, nguyện ý trái mệnh, cam lòng từ hôn, ai ngờ được, cái gọi là si tình ấy cuối cùng chỉ đổi lấy một sai lầm! Tiết Nghi Ninh, ngươi căn bản không xứng với chàng!”

Tiết Nghi Ninh không đáp.

Nàng ta nghẹn giọng nói tiếp:

“Ngươi có biết khuê danh của ta là gì không? Ta tên là Vũ Lan. Năm chàng mười sáu tuổi, nhờ một bức ‘Hoa Lan đồ’ mà danh vang thiên hạ, người người ca tụng là Lan Phương công tử. Khi đó, ta cứ ngỡ…”

Nàng khóc đến nghẹn ngào, nức nở nói:

“Ta từng cho rằng, chàng họa lan là bởi vì ta. Ta ngỡ chàng cũng giống ta , đều đợi mong đến ngày thành thân. Thế nhưng thứ ta chờ được, lại là tin chàng muốn từ hôn! Tiết Nghi Ninh, ngươi thật may mắn, được chàng dốc lòng thương yêu, nhưng ngươi... ngươi không xứng, ngươi không xứng đáng! Thi thể chàng còn chưa lạnh, ngươi đã quên chàng rồi!”

Tiết Nghi Ninh đáp:

“Lúc ở bên y, ta cũng một dạ một lòng muốn gả cho y. Việc gả cho người khác, vốn chẳng phải tự ta cam tâm, mà là bất đắc dĩ. Ta chưa từng cố ý phản bội... Còn nương nương hiện nay, chẳng phải cũng đang được Hoàng thượng sủng ai, thân ở phi vị đó sao?”

Dung phi đau đớn nghẹn lời:

“Nhưng trong lòng ta, không một khắc nào quên được chàng!”

Dứt lời, nàng ta lẩm bẩm:

“Đêm nay, hết thảy sẽ chấm dứt. Nếu ta còn sống, ta sẽ đích thân an táng chàng thật tốt. Có lẽ... ta sẽ giết ngươi, để ngươi chôn cùng chàng, nhưng ta sợ chàng sẽ trách ta. Còn nếu ta chết, vậy là có thể đến bên chàng... Dù chàng chẳng thích ta, nhưng người có thể bầu bạn với chàng, cũng chỉ có ta.”

“Ngươi…”

Tiết Nghi Ninh còn chưa hiểu ý tứ nàng, định mở miệng, bỗng phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

Nàng ngoái đầu lại, chỉ thấy Lạc Tấn Vân đang cưỡi ngựa xông tới, vó ngựa tung bùn, rải dọc đường đi.

Ánh mắt hắn đảo qua cánh đồng hoang, vừa thấy nàng bên mộ đất liền thất sắc, vội xuống ngựa chạy thẳng về phía nàng, rõ ràng là sợ nàng xảy ra điều chẳng lành. Mãi đến khi ánh mắt hắn chạm vào ba chữ “mộ Bùi Tuyển” ở tấm bia gỗ, bước chân mới chậm lại, đứng sững trong giây lát, rồi mới từ tốn bước tới.

Tiết Nghi Ninh luống cuống tay chân lau nước mắt trên mặt.

Đợi hắn đến gần, Dung phi mỉm cười nói:

“Lạc tướng quân, thấy ái thê bị đưa đi liền vội vàng như vậy? Ngươi yên tâm, ta chỉ mượn nàng đến nơi này, bái tế cố nhân mà thôi.”

Nói xong, giọng nàng pha đôi phần mỉa mai:

“Tướng quân cũng thật đáng thương, chịu bao cay đắng vì tình. Đại tướng quân ngươi chẳng qua chỉ là người nàng miễn cưỡng chọn gả khi không còn đường khác. Lạc phu nhân vừa mới còn nói với ta, nàng ở bên ngươi, chẳng qua là do bất đắc dĩ mà thôi.”

Nói rồi, Dung phi quay gót rời khỏi bãi tha ma, bước lên kiệu, cùng bọn cung nhân đi xa dần.

Lạc Tấn Vân mím chặt môi, không nói một lời, xoay người bước thẳng ra ngoài mộ địa.

Tiết Nghi Ninh khẽ gọi với theo:

“Tướng quân…”

Nàng ngoái nhìn lại mộ Bùi Tuyển một lần cuối, xong vội vàng đuổi theo, cất tiếng phân trần:

“Lời ta vừa nói… không phải ý đó, khi ấy ta chỉ muốn nói rằng—”

“Nàng không cần giải thích.”

Hắn lạnh giọng cắt lời, bước nhanh về phía trước.

Hắn đi quá nhanh, nàng khó bề đuổi kịp, chỉ còn cách đưa tay kéo lấy tay áo hắn, thấp giọng:

“Nàng ta cố tình châm ngòi ly gián, tướng quân chớ nên—”

“Nhưng ta lại tin lời nàng ta!”

Hắn hất tay nàng ra, giọng đầy đè nén:

“Ta biết mình vĩnh viễn không thể thay thế y. Người sống không thể, chết rồi lại càng không. Ta từ lâu đã biết! Cho nên ta chưa từng mơ mộng thay thế ai cả. Nhưng nàng trở về… Tiết Nghi Ninh, nàng quay lại, chính là từng khắc từng khắc nhắc nhở ta rằng ta chỉ là một kẻ si tâm vọng tưởng, là tên ngốc đứng dưới mặt đất với không tới mây, lừa mình dối người mà thôi, phải không?”

Lại một hồi vó ngựa vang lên, Trương Bình cùng vài người khác cũng thúc ngựa đuổi tới, dường như cùng rời thành theo sau Lạc Tấn Vân, chỉ là bị hắn bỏ lại phía sau, chậm mất một bước.

Vừa đến gần bãi tha ma, bọn họ liền ghìm cương đứng lại, ngạc nhiên nhìn về phía bên này. Lạc Tấn Vân chẳng nói một lời, chỉ xoay người đi ra khỏi mộ địa, phân phó Trương Bình:

“Đưa phu nhân về phủ.”

Dứt lời, hắn phi thân lên ngựa, một mình giục ngựa đi thẳng, bóng dáng dần khuất trong tuyết trắng.

Trương Bình cùng những người khác đưa mắt nhìn nhau, đều không biết nên làm thế nào cho phải.

Tiết Nghi Ninh nhìn theo bóng lưng hắn dần xa, chỉ cảm thấy trong lòng vừa tủi hổ vừa nghẹn ngào. Nàng không nhìn ai, cắn môi nói:

“Các ngươi… cho ta một con ngựa.”

Trương Bình không dám nhiều lời, lập tức dắt tới con ngựa nhỏ nhất, đưa dây cương cho nàng.

Bóng dáng Lạc Tấn Vân đã khuất tận chân trời. Tiết Nghi Ninh cắn răng lên ngựa, một mình vào thành trở về phủ.

Vừa vào tới cổng, Ngọc Khê vội vàng chạy ra đón, thấy nàng bình an trở lại thì thở phào:

“Phu nhân không sao là tốt rồi… Nhưng sao tướng quân lại về trước? Phu nhân có gặp tướng quân không ạ?”

Tiết Nghi Ninh không đáp lời, chỉ lặng lẽ đi vào phòng. Tử Thanh thấy sắc mặt nàng nặng nề, trên mặt còn vương nước mắt, liền đi theo sau, nhẹ giọng giải thích:

“Phu nhân bị  mang đi, chúng nô tỳ trong lòng thấp thỏm, sau lại trông thấy từ xa kiệu lại hướng về phía Tây thành, rõ ràng không phải vào cung. Bất đắc dĩ, bọn nô tỳ đành phái người đi tìm tướng quân. Tướng quân lập tức dẫn người đuổi theo. Nhưng không biết Dung phi đưa phu nhân đến nơi nào?”

Tiết Nghi Ninh chỉ nói: “Ta hơi mệt, muốn yên tĩnh một chút. Nếu các mụ mụ bên ngoài có tìm, các ngươi cứ tùy ý ứng phó.”

Nói rồi, nàng ngồi xuống bên cửa sổ, cả người như bị rút hết khí lực.

Thế nhưng trong viện lại chẳng được yên tĩnh bao lâu, từ phía Phúc Lộc Đường mơ hồ truyền đến tiếng khóc lóc, kêu la thống thiết.

Nàng im lặng một hồi, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên hỏi:

“Lão phu nhân làm sao vậy?”

Tử Thanh lúc này mới dè dặt đáp:

“Là bởi tướng quân… xảy ra chuyện rồi.”

Nàng và Ngọc Khê đưa mắt nhìn nhau, kế đó Tử Thanh lại nói tiếp:

“Nhị gia hôm nay lên triều, tố cáo tướng quân năm xưa cố ý thả chạy thế tử Nam Việt  Bùi Tuyển. Cuối cùng, tướng quân bị cách chức, mà nhị gia lại thăng quan.”

Ngọc Khê cũng tiếp lời:

“Lão phu nhân mắng nhị gia là kẻ lòng lang dạ sói, giẫm lên huynh trưởng mà leo lên, hiện đang nổi giận đùng đùng gọi nhị gia đến quát tháo trong Phúc Lộc Đường.”

“Thả… thả Bùi Tuyển?” Tiết Nghi Ninh như không tin vào tai mình. Chuyện đó nàng tưởng đã sớm vùi sâu vào quá khứ, sao lại bị nhắc lại?

Lạc Tấn Phong sao có thể làm vậy? Gần đây rõ ràng hắn không biết nội tình năm đó, hơn nữa trước nay vẫn là người tình cảm, luôn hòa thuận với ca ca mình.

Huống chi… chuyện ấy, rõ ràng không phải do Lạc Tấn Vân cố ý thả người, rõ ràng là do… nàng.

Đến lúc này, nàng mới bỗng nhớ lại hôm trước Lạc Tấn Phong tới tìm nàng, nói đến chuyện Thụy Vương.

Khi ấy hắn đang dò hỏi… rồi khi ca hắn trở về, hắn lập tức rời đi, sau đó cũng không nhắc lại chuyện đó.

Lẽ nào, khi ấy hắn đã nhận được phân phó? Chính là do Lạc Tấn Vân tự mình bảo hắn ra chủ động tố giác, để lập công?

Tiết Nghi Ninh muốn đi tìm Lạc Tấn Vân hỏi cho rõ ràng, vừa đứng dậy, rồi lại ngồi xuống.

Nàng cũng có nỗi ấm ức trong lòng.

Hôm nay đến bãi tha ma kia, cũng chẳng phải nàng muốn đi. Nàng cũng không hề biết Dung phi sẽ đưa mình đến nơi ấy.

Huống chi, đó là mộ phần. Bùi Tuyển đã chẳng còn trên đời, thi cốt bị vứt nơi hoang lạnh, chẳng lẽ nàng đến nhìn một lần cũng không được?

Bên Phúc Lộc Đường dần dần yên ắng trở lại, lão phu nhân cũng thôi không khóc nữa.

Trời đông, trời tối rất sớm, giờ này mặt trời đã khuất hẳn, bầu trời chìm trong sương mù và giá lạnh.

Đã đến lúc dùng bữa tối, vậy mà Lạc Tấn Vân vẫn chưa về.

Tiết Nghi Ninh cuối cùng vẫn quyết định đi tìm hắn.

Hắn không ra ngoài, nếu quả thực đã bị cách chức, chắc hẳn sẽ bị người ta dị nghị. Khi ấy, hắn tự nhiên chỉ có thể tránh mặt trong phòng.

Tới chính đường, nàng thấy hắn quả nhiên chỉ ngồi một mình, lặng như tượng, cũng không thấy dọn cơm canh ra.

Nàng lên tiếng hỏi:

“Chàng bị nhị đệ tố cáo, là do chính vhàngy sắp đặt sao? Ta biết hắn xưa nay vẫn nghe lời chàng. Trước đó hắn cũng từng nhắc với ta, Thụy Vương định giở thủ đoạn, muốn giáng họa lên chàng. Phải chăng, chàng biết Thụy Vương sẽ nắm lấy chuyện năm xưa để đối phó, nên mới… tự mình an bài trước?”

Tất cả chỉ suy đoán của nàng.

Nếu Thụy Vương đem chân tướng đêm ấy phơi bày, dĩ nhiên có thể dùng đó để công kích Lạc Tấn Vân. Nhưng như vậy, chuyện kia cũng sẽ liên lụy tới nàng. Còn nếu Lạc Tấn Vân tự mình thừa nhận, thì mọi tội lỗi sẽ không dính dáng gì đến nàng nữa, chỉ là, tội danh của hắn, e rằng sẽ càng nặng hơn.

Lạc Tấn Vân không nhìn nàng, chỉ hạ giọng nói: “Việc triều chính, không liên quan tới nàng. Chuyện này, nàng không cần hỏi đến.”

Thấy hắn dáng vẻ lãnh đạm, chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một lần, nàng trầm mặc thật lâu, rồi chậm rãi cất lời: “Trước nay, chàng từng nói hai lần rằng ta không nên quay về. Vậy có phải trong lòng chàng thật sự nghĩ thế không? Nếu đúng là như vậy, ta sẽ đi. Bảo Châu, ta cũng có thể mang theo rời phủ, đổi họ cho con, về sau tuyệt đối chẳng dây dưa với chàng nữa.”