Hồ Ly Leo Cành Cao

Chương 4



Ta bỗng nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ, hô lên đầy kinh hãi:

 

“Dưới nước có người!”

 

Chưa dứt lời, thân ảnh Tần Phong đã lao ra ngoài, mũi giày khẽ điểm lên mặt nước, nhanh nhẹn như quỷ mị, vớt người lên thuyền chỉ trong chớp mắt.

 

Ta bước lại gần, nhìn thấy một thiếu niên dung mạo thanh tú, đôi môi tái nhợt, lồng n.g.ự.c khẽ phập phồng.

 

“May mắn, vẫn còn hơi thở.”

 

Ta lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau đi bùn đất trên khuôn mặt hắn.

 

Đúng lúc ấy, thiếu niên chợt mở mắt, ánh nhìn mơ hồ dừng trên ta, giọng yếu ớt vang lên:

 

“Tỷ… tỷ tỷ…”

 

“Ngươi vừa gọi ta là gì?”

 

Một tiếng “tỷ tỷ” kia khiến lòng ta chợt se thắt.

 

“Tỷ tỷ…”

 

Hắn dường như vẫn mơ màng, run rẩy nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, không chịu buông:

 

“Đừng… đừng bỏ ta lại…”

 

“Người này lai lịch không rõ, mau chóng đưa tới quan phủ.”

 

Giọng Tạ Thâm vang lên lạnh như băng.

 

“Không! Đừng mà!”

 

Thiếu niên hoảng hốt co người lại, trốn sau lưng ta, toàn thân run rẩy như lá rụng.

 

Lòng ta mềm nhũn, khẽ quay người ôm lấy hắn, nhẹ vỗ về tấm lưng gầy gò:

 

“Đừng sợ, đừng sợ, tỷ tỷ ở đây.”

 

Ngẩng đầu nhìn Tạ Thâm, ta dồn hết sự khẩn cầu vào ánh mắt:

 

“Xin hãy để hắn đi theo ta, có được không? Ta đảm bảo hắn sẽ ngoan ngoãn, tuyệt không gây phiền toái.”

 

“Cô muốn để một nam nhân theo bên người?”

 

Tạ Thâm suýt thì bật cười vì tức giận:

 

“Cô biết đây là việc bất nhã đến mức nào không?”

 

“Ta biết… ta biết điều này không hợp lẽ, nhưng ta hứa sẽ cẩn trọng, giữ đúng khuôn phép.”

 

Ta cúi người, giọng dịu dàng mà khẩn thiết:

 

“Xin ngài nể tình lần này, những việc khác… ta đều nghe theo ngài, được không?”

 

“Để hắn theo Tần Phong.”

 

Tạ Thâm lạnh giọng, dứt khoát như c.h.é.m đinh chặt sắt:

 

“Chuyện này, không bàn thêm nữa.”

 

07

 

“Tiểu thư! Sao người lại đưa một nam nhân về đây?”

 

“Thế tử trông chẳng vui vẻ gì đâu.”

 

Hương Nhi lo lắng đến nỗi mày nhíu chặt lại.

 

“Hắn gọi ta là tỷ tỷ…”

 

Giọng ta nghẹn lại,

 

“Hương Nhi, hắn gọi ta là tỷ tỷ… Ngươi nói xem, ta sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc hắn?”

 

“Người… người là nhớ tới Tiểu Thiếu gia, phải không?”

 

Hương Nhi cũng đỏ hoe vành mắt.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta c.ắ.n chặt môi, cố nén cơn run rẩy nơi ngực:

 

“Sau khi đệ ấy đi… chưa từng có ai… gọi ta là tỷ tỷ nữa…”

 

“Ôi chao, tiểu thư, đừng khóc nữa!”

 

Hương Nhi quýnh quáng nhét một viên đan d.ư.ợ.c vào miệng ta.

 

Vị đắng lan khắp đầu lưỡi, cơn nhức nhối và quặn thắt trong lồng n.g.ự.c mới từ từ lắng xuống.

 

Tiểu Ngôn – đệ đệ song sinh của ta – cũng mang độc trong người.

 

Đại phu từng nói, độc này tối kỵ động tình. Nếu có thể phong tỏa thất tình lục dục, may ra gắng gượng được đến tuổi cập kê. Nhưng nếu đã vướng vào tình ái, thì ngay cả thần tiên cũng khó cứu.

 

Tiểu Ngôn của ta… lại vì yêu mà cam tâm bước vào con đường tuyệt lộ.

 

“Tỷ…”

 

Ngày ấy đệ ra đi, nơi khóe môi vẫn còn phảng phất nụ cười:

 

“Rốt cuộc đệ cũng nếm được dư vị ái tình… Đáng giá rồi…”

 

Chúng ta tuy là tỷ đệ song sinh, nhưng tính tình khác nhau một trời một vực.

 

Hắn vì tình mà không tiếc sinh mệnh, còn ta… ta muốn sống.

 

“Hương Nhi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh:

 

“Đi lấy cho ta cái túi thơm còn thêu dở.”

 

Hừ, đã lỡ khiến Tạ Thâm giận, đành phải tìm cách dỗ hắn thôi.

 

Giờ này, hắn hẳn đang nghị sự trong thư phòng.

 

Ta khoác chặt áo hồ cừu, đứng đợi ngoài hành lang lạnh đến tê tái.

 

Gió lạnh thấu xương, ta kiên trì chờ gần một canh giờ.

 

Cuối cùng, cửa thư phòng cũng mở, Tạ Thâm sải bước ra ngoài.

 

Hắn vừa thấy ta, lông mày khẽ nhíu lại:

 

“Trời lạnh thế này, đứng đây làm gì?”

 

Mấy vị quan cùng đi với hắn vừa nhìn thấy cảnh ấy liền lập tức cúi đầu, vội vàng rời đi.

 

“Ta… tới để tạ lỗi.”

 

Ta hít mũi, giọng nhẹ như gió thoảng.

 

“Nghĩ thông rồi?”

 

Hắn vẫn hờ hững, giọng nói lạnh nhạt.

 

“Vâng… Là ta không nên vướng víu cùng người ngoài, khiến ngài khó xử.”

 

“Trong lòng có uất ức không?”

 

Hắn đột nhiên hỏi.

 

“Gì cơ?” Ta khẽ sững người.

 

“Ta không cho phép cô qua lại với nam tử khác,

có phải thấy ta quản quá chặt, mà oán trách?”

 

“Không… không hề!” Ta lắc đầu lia lịa.

 

“Cô tuổi trẻ, gặp nam tử tuấn tú, nảy sinh cảm mến cũng là lẽ thường…”

 

Hắn nhìn ta, ánh mắt sâu không lường được.

 

“Tuyệt đối không có!” Ta giơ tay thề.

 

“Trời đất chứng giám, ta đã là người của ngài, lòng này chỉ dung được một mình ngài mà thôi!”

 

Hắn thoáng thả lỏng, khóe môi nhếch lên một tia giễu cợt:

 

“Đúng là miệng lưỡi lanh lợi.”

 

“Ta không chỉ biết nói suông.”

 

Ta vội lấy ra túi thơm, cung kính dâng lên:

 

“Ngài xem, ta còn tự tay làm cho ngài đây.”

 

Hắn nhận lấy, cúi đầu xem xét dưới ánh đèn lờ mờ.

 

Xem xong lại bật cười, tiếng cười lạnh buốt:

 

“Bạch Khinh Khinh, cô mang nửa cái túi thơm đến để qua loa ta sao?”

 

“Người ta có câu: phu thê không có thù qua đêm.”

 

Ta khẽ tiến một bước, giọng nói mềm như nước:

 

“Ta chỉ muốn hôm nay dỗ ngài vui, đợi khi ngài nguôi giận, ta sẽ thêu nốt…”

 

“Ngài xem, họa tiết trúc xanh này, ta thêu rất tỉ mỉ, biết ngài yêu thích…”

 

“Phu thê?”

 

Tạ Thâm bỗng cắt lời, ánh mắt rét lạnh:

 

“Cô và ta chẳng qua đang đóng kịch, cô lại tưởng là thật ư?”

 

Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, như gom hết dũng khí:

 

“Đối với ngài là diễn kịch… nhưng với ta, khác biệt.”

 

“Ngày ta tỉnh lại, trí nhớ như trang giấy trắng, đại phu đã nói ta chỉ còn nửa năm mệnh…”

 

“Ngài… chính là người cuối cùng mà ta muốn khắc ghi trong quãng đời ngắn ngủi này.”

 

“Trong lòng ta, sớm đã coi ngài như trượng phu.”

 

Tạ Thâm ngây người nhìn ta, hồi lâu giọng mới khàn khàn:

 

“Bạch Khinh Khinh… quả nhiên cô là…”

 

“Hồ ly tinh mê hoặc lòng người.”

 

Ta khẽ cười, đôi mắt ươn ướt như có sương phủ:

 

Nam nhân mà, chỉ cần nắm được trái tim hắn, muốn dỗ thế nào cũng được cả.

 

08

 

Vài ngày sau, tri phủ Lâm đại nhân mở tiệc chiêu đãi.

 

Tạ Thâm – vị đại quan từ kinh thành tới – tất nhiên là thượng khách.