Phòng tập của Thẩm Kình Vũ là một nơi hoàn toàn đối lập với thế giới lung linh, sạch sẽ của Kỷ Cẩm. Mùi cao su, mồ hôi, và tiếng đ.ấ.m vào bao cát nặng nề là thứ Kỷ Cẩm chưa từng trải nghiệm. Cậu đứng ở góc phòng, chiếc áo lông trắng muốt làm cậu trông lạc lõng và mỏng manh.
Thẩm Kình Vũ không ngại ngần. Anh bắt đầu bài tập luyện của mình. Khi anh cởi áo, Kỷ Cẩm không thể rời mắt khỏi những đường cơ bắp săn chắc, những vết sẹo mờ trên lưng, và hình thể cao lớn mạnh mẽ của một võ sĩ chuyên nghiệp.
“Đó là gì?” Kỷ Cẩm hỏi, giọng hơi khàn, chỉ vào một vết sẹo nhỏ ở bên sườn Thẩm Kình Vũ.
Thẩm Kình Vũ đang hít thở sâu sau một chuỗi đòn. “Vết thương cũ. Trận đấu cuối cùng của tôi trước khi giải nghệ.”
“Tôi nghe nói anh bị chơi xấu. Bị đối thủ dùng một chiêu cấm.”
Thẩm Kình Vũ dừng lại, im lặng một lúc. Anh biết Kỷ Cẩm đã tìm hiểu về mình.
“Đúng vậy. Tôi đã tin vào một người, và người đó đã phản bội tôi. Tôi đã đ.á.n.h mất tất cả. Sự nghiệp, niềm tin, và cả lý do để đứng dậy.”
Kỷ Cẩm chậm rãi bước đến gần anh hơn, ngước nhìn. “Và… giọng hát của tôi đã cứu anh?” Cậu hỏi, giọng mang theo một sự kiêu ngạo trẻ con.
Thẩm Kình Vũ không cười. Anh nhìn thẳng vào mắt Kỷ Cẩm, ánh mắt chân thành đến mức có thể xuyên thấu mọi lớp phòng thủ.
“Năm năm trước, tôi ở một thành phố xa lạ, không tiền, không tương lai. Tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ. Chính lúc đó, tôi nghe ca khúc ‘Mặt Trời Không Ngủ Yên’ của cậu. Giọng cậu, Kỷ Cẩm, nó trong sáng và ấm áp. Nó là thứ duy nhất không bị vấy bẩn bởi sự phản bội mà tôi vừa trải qua. Nó khiến tôi tin rằng, vẫn còn những thứ đẹp đẽ đáng để chiến đấu. Cậu là ánh sáng của tôi, Kỷ tiên sinh.”
Kỷ Cẩm sững sờ. Mọi hành động gắt gỏng, mọi lời nói trịch thượng của cậu đều tan biến trước sự chân thành này. Cậu không ngờ, người vệ sĩ mà cậu dùng tiền để mua sự phục vụ lại chính là người hâm mộ lâu năm nhất của mình, người mà lời hát của cậu đã thực sự cứu lấy.
“Tôi… tôi không hề biết,” Kỷ Cẩm lắp bắp.
“Cậu không cần biết,” Thẩm Kình Vũ trả lời. “Tôi kể để cậu biết, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Và tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi người đã từng cứu tôi.”
Lòng Kỷ Cẩm dâng lên một cơn sóng cảm xúc dữ dội. Lần đầu tiên, cậu thấy sự dịu dàng không phải là sự chiều chuộng mà là sự vững chắc của một người đàn ông trưởng thành. Sự vững chắc mà một người mắc chứng Rối loạn Lưỡng cực, luôn chìm trong sự d.a.o động cảm xúc, khao khát có được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Anh… anh có bạn gái chưa?” Kỷ Cẩm đột ngột hỏi, ánh mắt sắc bén và mang theo sự dò xét.
“Tôi đã kết thúc mọi mối quan hệ cá nhân để tập trung cho việc quay trở lại. Tôi không muốn bất cứ thứ gì làm phân tâm.”
Kỷ Cẩm hít một hơi sâu. “Nếu tôi nói, tôi muốn anh không bao giờ… nhắc đến bất kỳ người phụ nữ nào trong quá khứ của anh nữa?”
“Kỷ tiên sinh?”
“Và tôi muốn anh hứa, nếu anh quay lại sàn đấu, anh sẽ không bị thương nặng. Anh phải quay lại với tôi. Anh là của tôi. Cả công việc vệ sĩ và cả… cả anh nữa.”
Đây là sự chiếm hữu bùng nổ của Kỷ Cẩm. Nó không chỉ là yêu cầu, mà là một lời thử thách tình cảm. Cậu muốn kiểm tra giới hạn của Thẩm Kình Vũ, muốn xem liệu anh có chấp nhận sự ích kỷ và độc đoán của cậu không.
Thẩm Kình Vũ không lập tức đồng ý. Anh nhìn Kỷ Cẩm, hiểu rõ sự bất an của cậu.
“Tôi không thể hứa với cậu về việc bị thương. Đó là bản chất của môn thể thao này. Nhưng tôi có thể hứa với cậu một điều,” Thẩm Kình Vũ nói, anh bước đến, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào gò má hơi lạnh của Kỷ Cẩm. “Tôi hứa tôi sẽ luôn quay về. Dù là trong lồng đấu hay trong cuộc đời, tôi sẽ chiến đấu vì bản thân tôi, và vì cả cậu. Tôi là chỗ dựa của cậu, Kỷ Cẩm.”
Lần đầu tiên, Thẩm Kình Vũ gọi thẳng tên cậu, không kèm theo chức danh.
Kỷ Cẩm run lên. Nước mắt cậu chợt trào ra, không phải vì buồn, mà vì sự nhẹ nhõm không thể tả. Cậu gật đầu, tựa trán vào n.g.ự.c anh.
“Vậy… đừng bao giờ nhắc đến người cũ nữa. Dịu dàng với tôi hơn một chút. Tôi sẽ không gắt gỏng với anh nhiều nữa.” Giọng cậu mang đầy vẻ nũng nịu.
“Tôi sẽ làm mọi thứ, Kỷ Cẩm,” Thẩm Kình Vũ nói khẽ, siết nhẹ vòng tay, “trừ việc rời xa cậu.”
Lời hứa đã được lập. Ranh giới đã được xóa nhòa. Nhưng cơn bão vẫn đang chờ đợi họ ở phía trước.
________________________________________