Sự bình yên chỉ kéo dài hai tuần. Sau đó, cơn bão ập đến.
Kỷ Cẩm rơi vào trạng thái Hưng Cảm (Manic Episode). Cậu không ngủ. Họa mi hót líu lo cả đêm, nhưng Kỷ Cẩm không hề nhắm mắt. Cậu lao vào làm việc với một năng lượng điên cuồng, không cần biết mệt mỏi.
“Tôi phải có album mới ngay bây giờ! Tôi phải mua thêm mười chiếc áo khoác lông nữa! Tôi phải học tiếng Tây Ban Nha, tiếng Đức, và tiếng Ai Cập cổ đại trong ba ngày tới!”
Thẩm Kình Vũ phải theo sát cậu như cái bóng. Kỷ Cẩm gọi anh dậy lúc 4 giờ sáng để đi mua một bức tranh vô nghĩa với giá cắt cổ, sau đó lại đòi hủy tất cả các lịch trình quan trọng để tổ chức một bữa tiệc tốn kém cho toàn bộ ê-kíp.
“Anh phải đưa tôi đến sàn nhảy! Ngay! Bây giờ!” Kỷ Cẩm gắt gỏng, ánh mắt long lanh vì sự kích động quá mức, khuôn mặt gầy gò vì thiếu ngủ nhưng lại hồng hào bất thường.
“Kỷ Cẩm,” Thẩm Kình Vũ nói khẽ, cố gắng trấn tĩnh cậu. “Cậu đã không ngủ hơn 48 giờ. Chúng ta cần nghỉ ngơi.”
“Anh dám ra lệnh cho tôi? Tôi là ai? Tôi là Kỷ Cẩm! Anh là vệ sĩ! Anh là người hầu của tôi! Anh phải nghe lời tôi!”
Sự chiếm hữu của cậu cũng bùng nổ đến mức không thể kiểm soát. Cậu cấm Thẩm Kình Vũ đi tập MMA.
“Anh đi tập làm gì? Anh muốn bỏ tôi đi chiến đấu à? Anh muốn bị thương, để tôi lại cô đơn à? Không được! Anh phải ở đây! Ngồi cạnh tôi! Xem phim hoạt hình đến sáng!”
Thẩm Kình Vũ hiểu rõ: đây không phải là Kỷ Cẩm. Đây là căn bệnh.
Anh không chọn cách đối đầu hay phớt lờ. Anh chọn sự dịu dàng có kiểm soát.
Khi Kỷ Cẩm nổi cơn điên cuồng đòi đi bar, Thẩm Kình Vũ không cãi lại, nhưng cũng không chiều theo. Anh đơn giản là dùng sức mạnh thể chất của mình, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, bế Kỷ Cẩm lên và đưa cậu vào phòng ngủ.
“Anh làm cái quái gì vậy? Thả tôi ra! Anh dám động vào tôi!” Kỷ Cẩm vùng vẫy, nhưng bàn tay Thẩm Kình Vũ như gọng kìm, chắc chắn và ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tôi không động vào Kỷ Cẩm. Tôi đang chăm sóc người tôi yêu,” Thẩm Kình Vũ nói, giọng anh trầm ổn, là âm thanh duy nhất không bị ảnh hưởng bởi sự hỗn loạn. “Cậu cần ngủ. Nếu cậu không tự ngủ, tôi sẽ ở đây, giữ cậu, cho đến khi cậu ngủ.”
Anh đặt Kỷ Cẩm xuống giường, dùng tấm chăn dày đắp lên người cậu, sau đó ngồi xuống bên cạnh. Anh dùng bàn tay to lớn của mình, nhẹ nhàng xoa dịu trán cậu.
“Mọi thứ ổn rồi. Tôi ở đây. Cậu không một mình.”
Kỷ Cẩm khóc. Đó là những giọt nước mắt vô cớ, không phải buồn, không phải vui, mà là sự kiệt sức của bộ não đang hoạt động quá mức. Cậu nắm chặt lấy tay Thẩm Kình Vũ.
“Đừng đi… Đừng đi tập nữa. Tôi không thích mùi mồ hôi. Tôi thích mùi của anh… mùi của anh khi anh đứng cạnh tôi. Đừng đi.”
Thẩm Kình Vũ không hứa sẽ không tập. Anh hứa về sự hiện diện.
“Tôi sẽ tập vào sáng sớm, trước khi cậu dậy. Tôi sẽ không để cậu ngửi thấy mùi mồ hôi. Và tôi sẽ luôn ở đây khi cậu cần.”
Cuối cùng, Kỷ Cẩm cũng thiếp đi trong vòng tay anh. Thẩm Kình Vũ ngồi đó hàng giờ, cho đến khi mặt trời mọc, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt, mệt mỏi của người yêu. Anh biết rằng, anh không thể chữa khỏi căn bệnh này, nhưng anh có thể chữa lành nỗi sợ hãi và sự cô đơn của Kỷ Cẩm.
Anh rời đi tập luyện nhẹ nhàng vào lúc 5 giờ sáng, sau đó trở lại và dùng mùi hương cơ thể sạch sẽ, ấm áp của mình để bao bọc Kỷ Cẩm khi cậu thức dậy.
Thẩm Kình Vũ đã dùng hành động của mình để truyền tải thông điệp: Tôi yêu cậu, cả con người thật và cả căn bệnh của cậu. Anh đã trở thành chiếc neo vững chãi, không bị ảnh hưởng bởi cơn thủy triều cảm xúc của người kia.
Sự dịu dàng có kiểm soát của anh cuối cùng đã làm dịu cơn Hưng Cảm. Kỷ Cẩm dần trở lại trạng thái bình thường, nhưng sau đó, sự suy sụp bắt đầu.
________________________________________