Sự chuyển đổi từ Hưng Cảm sang Trầm Cảm luôn là quãng thời gian tồi tệ nhất. Kỷ Cẩm trở nên lặng lẽ, uể oải, mất hết năng lượng. Cậu từ chối mọi hoạt động, chỉ nằm cuộn tròn trong chăn, không muốn đối diện với ánh sáng ban ngày.
Đúng lúc này, xung đột bên ngoài ập đến.
Một đồng nghiệp mà Kỷ Cẩm từng tin tưởng đã phản bội cậu, tung ra một đoạn video chỉnh sửa, cắt ghép những câu nói bốc đồng của Kỷ Cẩm trong cơn Hưng Cảm, nhằm bôi nhọ và cướp hợp đồng quảng cáo lớn của cậu.
Đoạn video lan truyền nhanh chóng. Bình luận tiêu cực như hàng ngàn mũi kim châm vào Kỷ Cẩm.
“Kỷ Cẩm bị điên rồi,” “Thần tượng hai mặt,” “Thật may là đã bị lộ chân tướng.”
Kỷ Cẩm nhìn màn hình điện thoại, sau đó ném nó đi. Cậu không khóc, nhưng sự đau khổ bao trùm lấy cậu. Cậu đã bị phản bội, bị chơi xấu, và lần này, cậu không thể c.ắ.n trả. Cậu chìm vào bóng tối sâu thẳm.
“Tôi… tôi không muốn sống nữa,” Kỷ Cẩm thều thào, giọng cậu khản đặc, mắt nhìn trần nhà một cách vô hồn. “Tại sao tôi lại bị bệnh? Tại sao tôi lại sinh ra với bộ não không bình thường này? Tôi không xứng đáng có được ánh sáng. Tôi chỉ là một con quái vật.”
Đây là đỉnh điểm của sự suy sụp, và cũng là cơ hội để Thẩm Kình Vũ thực sự chữa lành.
Thẩm Kình Vũ không vội vàng giải quyết vụ video, anh biết ưu tiên lúc này là Kỷ Cẩm. Anh đến gần, kéo Kỷ Cẩm vào lòng, để cậu tựa đầu vào vai mình. Anh không nói những lời sáo rỗng như “Mọi chuyện rồi sẽ ổn,” hay “Đừng lo.”
Anh dùng sự đồng cảm của một người từng trải.
“Tôi đã từng nằm đó, Kỷ Cẩm. Cảm giác bị phản bội. Cảm giác nghĩ rằng mọi công sức đều là vô nghĩa,” Thẩm Kình Vũ nói, giọng anh trầm và bình tĩnh, như đang kể một câu chuyện của người khác. “Nhưng tôi đã nhận ra một điều. Kẻ phản bội luôn là người yếu đuối. Chỉ có người mạnh mẽ mới chiến đấu vì sự thật của chính mình.”
“Tôi không mạnh mẽ…” Kỷ Cẩm nói, nước mắt cuối cùng cũng trào ra.
“Cậu mạnh mẽ. Cậu đã chiến đấu với căn bệnh này một mình bao nhiêu năm. Cậu hát lên những lời ca đẹp đẽ khi chính mình đang bị xé nát. Đó là sức mạnh,” Thẩm Kình Vũ siết chặt vòng tay. “Nói cho tôi nghe đi. Bệnh của cậu là gì? Cậu không cần giấu tôi nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỷ Cẩm run rẩy, cuối cùng cũng mở lời, sau bao nhiêu năm giữ kín. “Tôi… tôi bị Rối loạn Lưỡng Cực (Bipolar Disorder). Bệnh di truyền. Nó khiến tôi… trở thành một kẻ điên.”
Thẩm Kình Vũ hôn lên đỉnh đầu cậu. “Cảm ơn cậu vì đã nói cho tôi biết. Cậu không phải kẻ điên. Cậu là người tôi yêu, và cậu đang bị bệnh. Và chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau. Tôi là vệ sĩ của cậu, và tôi sẽ bảo vệ cậu khỏi tất cả mọi thứ, kể cả chính mình.”
Sự chấp nhận vô điều kiện này là liều t.h.u.ố.c mạnh nhất. Kỷ Cẩm bật khóc nức nở, vùi mặt vào n.g.ự.c anh.
Thẩm Kình Vũ sau đó bắt đầu hành động. Anh liên hệ với ê-kíp, dọn dẹp mớ hỗn độn truyền thông. Anh không dùng bạo lực, mà dùng sự trưởng thành và quyền lực của một người đàn ông có lý trí để đối phó với người quản lý của đồng nghiệp kia. Anh dùng bằng chứng pháp lý và sự điềm tĩnh để c.ắ.n trả một cách sạch sẽ và hiệu quả.
Vài ngày sau, Thẩm Kình Vũ ngồi bên giường Kỷ Cẩm, đưa cậu một bát cháo nóng hổi. Kỷ Cẩm đã bắt đầu ăn trở lại.
“Anh Kình Vũ,” Kỷ Cẩm nói, ánh mắt có lại sự sống. “Tôi muốn anh quay lại sàn đấu.”
Thẩm Kình Vũ ngước lên, bất ngờ.
“Tôi không muốn anh lãng phí cuộc đời vì tôi. Tôi đã có anh. Bây giờ, đến lượt anh đi giành lấy giấc mơ của mình. Tôi sẽ không ghen tị với sự nghiệp của anh nữa. Chỉ cần… anh hứa anh sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi. Anh là chiếc neo của tôi.”
Thẩm Kình Vũ mỉm cười, nụ cười chân thành, rạng rỡ, lần đầu tiên sau bao tháng ngày giằng xé.
“Tôi hứa, Kỷ Cẩm. Tôi sẽ chiến đấu vì giấc mơ của tôi, và vì cả người tôi yêu.”
Sự chữa lành đã thực sự bắt đầu.
________________________________________