Hộ Vệ Trái Tim Ngọt Ngào

Chương 6: Tái Xuất Và Lời Tỏ Tình



Quyết định trở lại sàn đấu của Thẩm Kình Vũ được thực hiện với sự kỷ luật thép. Anh gần như sống trong phòng tập, tiếng đ.ấ.m vào bao cát trở thành âm thanh quen thuộc trong căn hộ của hai người. Mùi cao su, da và mồ hôi là bằng chứng về sự quyết tâm thép đá của người đàn ông đã từng mất tất cả. Anh biết, để quay lại ở tuổi này, anh phải làm việc gấp đôi những người khác, không cho phép một giây lơ là.

Kỷ Cẩm cũng bắt đầu thay đổi. Cậu không còn gắt gỏng về lịch tập luyện của anh nữa, thay vào đó là sự can thiệp ngọt ngào đầy tính chiếm hữu. Cậu mua về những loại thực phẩm chức năng đắt tiền nhất, những bộ đồ tập luyện hàng hiệu có in logo hình con mèo Team BuiNamy ở một góc kín đáo.

“Anh Kình Vũ, tôi đã mua cho anh loại bột protein cao cấp mới nhất từ Thụy Sĩ. Uống đi. Tóc anh không được rụng, cơ bắp không được teo đi. Anh là người đàn ông của tôi, anh phải trông thật quyến rũ trên võ đài,” Kỷ Cẩm nói, đặt ly protein lắc vào tay anh với vẻ mặt kiêu kỳ, nhưng ánh mắt lại đầy sự lo lắng.

Thẩm Kình Vũ mỉm cười, cái chạm nhẹ vào má cậu chứa đầy sự biết ơn và yêu chiều. Anh hiểu, sự kiểm soát vật chất này là cách Kỷ Cẩm cảm thấy an toàn khi không thể kiểm soát được tương lai của anh trên sàn đấu. “Cảm ơn em, Cẩm. Anh sẽ uống hết, không bỏ sót một giọt nào.”

Trận đấu vòng loại đầu tiên diễn ra tại một nhà thi đấu nhỏ nhưng đầy không khí sôi sục. Thẩm Kình Vũ bước ra, dáng vẻ cao lớn, điềm tĩnh, đối lập hoàn toàn với sự hỗn loạn của khán giả. Anh không chỉ chiến đấu bằng sức mạnh, mà còn bằng chiến thuật, sự kiên nhẫn và kinh nghiệm đã bị chôn vùi. Anh di chuyển nhẹ nhàng, né tránh hoàn hảo và chỉ tấn công khi chắc chắn. Chiến thắng không phải là một cú Knock-out dã man, mà là một đòn khóa tay gọn gàng, dứt khoát, chứng minh sự trưởng thành và trí tuệ của một võ sĩ đã hồi phục.

Khi anh đứng dậy, ánh mắt anh ngay lập tức tìm kiếm Kỷ Cẩm ở hàng ghế đầu. Khuôn mặt Kỷ Cẩm sau lớp khẩu trang và kính râm đã ướt đẫm nước mắt. Không phải nước mắt của sự buồn bã, mà là sự nhẹ nhõm đến tột cùng.

Khi người quản lý đưa micro cho Thẩm Kình Vũ, mọi sự chú ý đổ dồn vào anh. Giây phút này là sự giao thoa giữa hai thế giới: thế giới bạo lực của MMA và thế giới hào nhoáng của showbiz. Thẩm Kình Vũ đã quyết định, anh sẽ chiến đấu vì tình yêu của mình một cách công khai.

“Tôi muốn cảm ơn tất cả những người hâm mộ đã chờ đợi tôi. Năm năm qua, tôi đã trải qua rất nhiều, từ thất bại, bị phản bội, đến việc phải nghi ngờ chính bản thân mình. Tôi đã từng mất tất cả, mất cả niềm tin. Nhưng tôi đã trở lại, mạnh mẽ hơn, và tôi có một lý do để chiến đấu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Kình Vũ dừng lại, hít một hơi sâu, đôi mắt anh khóa chặt vào đôi mắt đỏ hoe của Kỷ Cẩm. Anh đưa tay mình gỡ chiếc khẩu trang che kín khuôn mặt cậu xuống, hành động này là lời khẳng định tuyệt đối.

“Tôi đã trở lại, vì có một người. Một người đã dùng giọng hát của mình để cứu rỗi tôi khi tôi chìm trong bóng tối. Lời hát của anh ấy đã là ánh sáng của tôi. Và giờ đây, con người thật của anh ấy – với tất cả sự gắt gỏng, sự chiếm hữu, sự yếu đuối và sự kiêu ngạo – lại trở thành động lực lớn nhất của tôi. Anh ấy là ánh sáng của tôi. Anh ấy là chiếc neo vĩnh cửu của tôi.”

Anh nắm lấy bàn tay run rẩy của Kỷ Cẩm, ngón cái xoa nhẹ mu bàn tay cậu. Giọng anh trầm ấm, rõ ràng, vang vọng khắp nhà thi đấu.

“Tôi chiến đấu vì giấc mơ của tôi, và tôi chiến đấu vì hạnh phúc của anh ấy.” Anh cúi đầu, ghé sát tai Kỷ Cẩm, thì thầm đủ lớn để micro bắt được: “Tôi yêu anh, Kỷ Cẩm. Hãy làm người yêu của nhà vô địch.”

Kỷ Cẩm run lên, cả cơ thể cậu như bị điện giật. Cậu không quan tâm đến sự nghiệp, đến tai tiếng, đến những bình luận tiêu cực sẽ ập đến. Cậu chỉ cảm nhận được sự vững chắc tuyệt đối trong lời tỏ tình này. Đây không phải là một lời nói lãng mạn, mà là một bản cam kết gan góc giữa một chiến binh và một nghệ sĩ.

Cậu gật đầu, nước mắt chảy dài. “Tôi cũng yêu anh, Thẩm Kình Vũ. Anh là người đàn ông tuyệt vời nhất thế giới,” cậu nói, cố gắng giữ giọng không vỡ òa. Sau đó, cậu đưa tay lau những giọt mồ hôi còn vương trên trán anh, mỉm cười. “Nhưng anh phải hứa với tôi một điều. Dù có bất cứ chuyện gì, anh phải đối diện. Đừng bao giờ lẩn trốn nỗi đau, hay lẩn trốn tôi.”

“Anh hứa,” Thẩm Kình Vũ nói, ôm chặt cậu, ánh mắt của anh nói lên sự sẵn sàng đối diện với mọi sóng gió, cả trên võ đài và trong cuộc sống phức tạp của Kỷ Cẩm.

________________________________________