Trận bán kết là một cảnh tượng khác hoàn toàn. Ánh đèn sân khấu rực rỡ, không khí đặc quánh sự căng thẳng. Đối thủ của Thẩm Kình Vũ là một võ sĩ người Nga, cao lớn hơn anh một chút, với danh tiếng là một "máy xay thịt" trên sàn đấu. Trận này sẽ quyết định ai bước vào chung kết tranh đai.
Kỷ Cẩm từ chối ngồi ở hàng ghế khán giả. Cậu chọn phòng chờ của đội, nơi có màn hình TV lớn nhưng không có tiếng ồn của đám đông. Cậu không muốn sự kích động từ môi trường xung quanh làm cậu tái phát. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhai kẹo cao su và hít thở sâu, áp dụng những kỹ thuật đã học được từ bác sĩ trị liệu.
Tiếng chuông bắt đầu trận đấu vang lên. Kỷ Cẩm nắm chặt tấm ảnh nhỏ chụp Thẩm Kình Vũ đang ngủ, hình ảnh anh bình yên là chiếc neo giúp cậu không bị cuốn vào cơn sóng sợ hãi.
Hiệp một trôi qua nhanh chóng. Thẩm Kình Vũ bị đ.á.n.h ngã. Đó là một cú đ.ấ.m móc bất ngờ, khiến anh loạng choạng.
Trên màn hình, Kỷ Cẩm thấy rõ ánh mắt Thẩm Kình Vũ tối sầm lại vì đau đớn. Ngay lập tức, cơ thể cậu phản ứng. Tim cậu đập loạn xạ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Đầu cậu vang lên tiếng chuông báo động: Bỏ chạy! Anh ta sẽ bị thương! Anh ta sẽ lại bỏ mình một mình! Đây là sự phản ứng của căn bệnh, nỗi sợ bị bỏ rơi và sự bất lực.
Kỷ Cẩm nhắm mắt, môi cậu run rẩy. Cậu nhớ lại lời Thẩm Kình Vũ: “Anh sẽ luôn quay về.” Cậu lẩm bẩm: “Thẩm Kình Vũ sẽ quay về. Anh ấy yêu mình. Mình phải mạnh mẽ.” Cậu mở mắt ra, buộc mình phải nhìn.
Hiệp hai là một cuộc chiến khốc liệt. Đối thủ người Nga dùng lối đ.á.n.h trực diện, tàn bạo. Thẩm Kình Vũ bị đ.á.n.h rách một vết ở lông mày, m.á.u chảy xuống, thấm vào băng quấn.
Kỷ Cẩm muốn gào thét, muốn lao ra sàn đấu để dừng lại. Cậu cảm thấy cơ thể mình đang bị đẩy vào trạng thái Hưng Cảm, muốn phá hủy mọi thứ để chấm dứt nỗi đau. Cậu lập tức lùi lại, dựa lưng vào tường lạnh. Cậu không thể chạy, vì nếu chạy, cậu sẽ phá hỏng giấc mơ của Thẩm Kình Vũ và làm tổn thương mối quan hệ của họ. Cậu bắt đầu tự c.ắ.n vào lòng môi dưới, dùng nỗi đau vật lý để lấn át nỗi đau tâm lý.
Nhưng rồi, cậu nhìn thấy trên màn hình: Thẩm Kình Vũ không hề d.a.o động. Anh dùng khăn lau máu, hít thở sâu. Ánh mắt anh nhìn đối thủ không phải là sự giận dữ, mà là sự tập trung tuyệt đối. Đây là sự gan góc của một người đàn ông trưởng thành.
Hiệp ba, bốn, năm là sự biểu diễn tinh thần thể thao. Thẩm Kình Vũ không còn chỉ là một võ sĩ. Anh là một nhà chiến lược. Dù bị thương ở chân, anh vẫn di chuyển linh hoạt, dùng kinh nghiệm để làm đối thủ kiệt sức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong hiệp cuối cùng, khi cả hai đều đã mệt mỏi đến tột cùng, Thẩm Kình Vũ tung ra một cú đ.ấ.m móc xoay người cuối cùng, chính xác và dứt khoát vào thái dương đối thủ. Đối thủ đổ gục.
Knock-out! Thẩm Kình Vũ thắng trận.
Kỷ Cẩm lập tức chạy ra khỏi phòng chờ, không quan tâm đến sự huyên náo. Cậu đến thẳng phòng y tế, nơi Thẩm Kình Vũ đang được sơ cứu.
“Anh là đồ điên! Anh có biết tôi suýt nữa thì… suýt nữa thì phát bệnh không?” Kỷ Cẩm gào lên, nhưng giọng nói bị nghẹn lại bởi nước mắt.
Thẩm Kình Vũ đang được khâu vết rách ở lông mày. Anh đưa bàn tay to lớn, đầy vết chai sần nhưng ấm áp của mình, ôm lấy đầu Kỷ Cẩm, áp vào n.g.ự.c anh.
“Anh thắng rồi, Cẩm. Anh đã quay về. Anh đã hứa. Anh không lẩn trốn, và em cũng không lẩn trốn. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua.”
“Anh là đồ ngốc!” Kỷ Cẩm nức nở, hôn lên n.g.ự.c anh, nơi nhịp tim đang đập mạnh mẽ, kiên cường. “Lần sau anh không được phép để m.á.u dính lên người nữa. Tôi không thích mùi máu. Tôi thích mùi của anh.”
“Anh biết,” Thẩm Kình Vũ cười khẽ. “Anh sẽ cố gắng. Nhưng dù anh có bị thương, anh cũng sẽ trở về với em. Chỉ cần anh còn thở, anh sẽ là vệ sĩ của em. Và là người yêu của em.”
Cái ôm đó đã chữa lành nỗi sợ hãi lớn nhất của Kỷ Cẩm, và cái hôn đó đã là liều t.h.u.ố.c giảm đau tốt nhất cho Thẩm Kình Vũ. Họ đã chiến đấu và chữa lành cùng nhau.
________________________________________