Hộ Vệ Trái Tim Ngọt Ngào

Chương 8: Hồi Phục và Sự Sủng Ái



Thẩm Kình Vũ cần phẫu thuật nhỏ ở đầu gối và phải nằm viện một thời gian ngắn, sau đó là vài tháng vật lý trị liệu. Đây là lần thứ hai anh đối diện với chấn thương, nhưng lần này anh không cô độc, và tâm trạng anh hoàn toàn khác.

Kỷ Cẩm gác lại mọi lịch trình âm nhạc quan trọng, ngoại trừ những buổi ghi hình không thể hoãn. Cậu trở thành y tá riêng, người quản lý dinh dưỡng, và người bạn đọc sách của Thẩm Kình Vũ. Sự Sủng Ngọt của Kỷ Cẩm không phải là những món quà xa xỉ, mà là những hành động chăm sóc tỉ mỉ, tập trung.

“Ngồi thẳng lên! Anh là nhà vô địch tương lai, không được nằm ườn như một con mèo lười thế này!” Kỷ Cẩm gắt, trong khi cậu nhẹ nhàng kê thêm một chiếc gối mềm mại dưới lưng anh, sau đó cẩn thận quấn băng mới cho vết thương ở đầu gối.

Thẩm Kình Vũ mỉm cười. Anh thấy Kỷ Cẩm trong những ngày này là hình ảnh tuyệt đẹp nhất. Khuôn mặt cậu không còn sự kiêu căng của một ngôi sao, mà là sự tập trung và dịu dàng của một người yêu.

“Canh gà hầm nấm. Phải là loại canh này mới đủ chất để anh hồi phục. Tôi đã tự tay hầm ba tiếng, nếu anh không ăn hết, tôi sẽ giận anh đến sang năm,” Kỷ Cẩm nói, đặt bát canh nghi ngút khói vào tay Thẩm Kình Vũ.

Món canh thực sự rất ngon. Thẩm Kình Vũ biết, sự chăm sóc này là liệu pháp tốt nhất cho Kỷ Cẩm. Cậu có một mục đích, một cấu trúc rõ ràng trong cuộc sống hàng ngày. Việc tập trung vào sức khỏe của người khác giúp cậu điều chỉnh được sự hỗn loạn trong cảm xúc của chính mình. Sự chữa lành của Kỷ Cẩm đến từ việc trao đi yêu thương và trách nhiệm.

Mỗi tối, Kỷ Cẩm đều nằm gọn trong lòng Thẩm Kình Vũ, dù anh đang bị thương. Cậu thì thầm về những nỗi sợ hãi trong quá khứ, về những lần căn bệnh khiến cậu muốn kết thúc mọi thứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tôi đã nghĩ rằng tôi là gánh nặng. Tôi đã nghĩ anh sẽ rời đi khi thấy tôi như một kẻ điên. Tôi thật sự đã rất sợ hãi,” Kỷ Cẩm thú nhận, giọng cậu run rẩy.

Thẩm Kình Vũ chỉ nhẹ nhàng xoa lưng cậu. “Mọi người đều có gánh nặng riêng, Cẩm. Chấn thương của anh là thể chất, của em là tinh thần. Nhưng chúng ta ở đây để gánh cho nhau. Anh không đi đâu cả. Anh yêu em, cả con người thật và cả căn bệnh của em.”

Anh dùng hình ảnh võ thuật để giúp Kỷ Cẩm. “Hồi phục sau chấn thương đòi hỏi sự kiên nhẫn. Phải chấp nhận nỗi đau, làm quen với nó, và từ từ dùng vật lý trị liệu để làm cho nó biến mất. Bệnh của em cũng vậy. Đừng chạy trốn khỏi cảm xúc. Hãy chấp nhận nó như một phần của cuộc chiến, và dùng sự kỷ luật để từng bước lấy lại quyền kiểm soát. Em là một chiến binh mạnh mẽ.”

Lời khuyên này đã thay đổi cách Kỷ Cẩm nhìn nhận căn bệnh. Cậu bắt đầu đi trị liệu nghiêm túc hơn, học cách đặt lịch trình ngủ nghỉ, và đặc biệt là học cách yêu thương chính mình. Sự hiện diện vững chãi, không lay chuyển của Thẩm Kình Vũ đã là tấm gương hoàn hảo cho sự trưởng thành.

Họ đã biến căn phòng hồi phục thành tổ ấm, nơi sự trưởng thành được nuôi dưỡng bằng sự dịu dàng.

________________________________________