Tôi không hỏi nhưng Chu Dục lại tự mình nói ra.
Anh nói: “Lộ Lộ, thật ra, anh chưa bao giờ có thể buông bỏ được em.”
Tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn. Thế nhưng, còn chưa đợi tôi kịp phản ứng, giọng nói của Hàn Khâm đã bất ngờ vang lên bên cạnh: “Bạch Lộ Lộ?”
Tôi sững sờ nhìn theo hướng giọng nói liền thấy ngay Hàn Khâm đang đứng ở bàn phía đối diện.
Anh ta vẫn mặc chiếc áo len lúc nãy, trên người đeo chiếc ba lô nữ, có vẻ đang chờ bạn gái.
Thật đúng là trùng hợp, chia tay chưa đầy một tiếng, chúng tôi lại ngẫu nhiên gặp nhau ở quán lẩu gần nhà anh ta.
Tôi vốn định giới thiệu một cách thoải mái với Chu Dục rằng đó là bạn trai cũ tôi vừa chia tay được một tiếng nhưng Hàn Khâm đã nhanh miệng hơn.
Rõ ràng là anh ta đề nghị chia tay, nhưng khoảnh khắc này, anh ta lại cau mày, như thể bản thân là người bị hại:
“Tôi còn thấy lạ sao cô đồng ý chia tay nhanh gọn như vậy, hóa ra là đã tìm được mối khác.”
Nói rồi, ánh mắt anh ta lướt qua nhìn tôi và Chu Dục, cuối cùng dừng lại trên mặt Chu Dục.
Hàn Khâm bỗng nhiên lộ vẻ châm chọc, anh ta cong môi cười:
“Tôi hiểu rồi, Bạch Lộ Lộ, hóa ra cô tìm một kẻ thế thân có chút giống tôi.”
“...”
Không khí lập tức trở nên khó xử vô cùng.
Tôi trước nay không phải người thích làm người khác mất mặt, nhưng nhìn Chu Dục bị sỉ nhục công khai như vậy, bản thân anh ấy còn chưa có phản ứng gì, tôi lại có chút đứng ngồi không yên.
Tôi hắng giọng, ngẩng đầu nhìn Hàn Khâm.
“Vậy giới thiệu một chút đi. Đây là Chu Dục, bạn trai cũ trước đó của tôi.”
Nói xong, tôi đặc biệt nhấn mạnh: “Chúng tôi chia tay khoảng ba năm rồi.”
Chia tay ba năm, tôi và Hàn Khâm yêu nhau hai năm, ai là thế thân của ai, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Quả nhiên.
Vừa dứt lời, sắc mặt Hàn Khâm lập tức trở nên khó coi.
Anh ta dường như muốn tìm một cái cớ cho mình, khóe môi mấp máy, nhưng không thốt ra được một chữ nào.
May mắn thay, đúng lúc anh ta đang xấu hổ, "ánh trăng sáng" của anh ta đã xuất hiện kịp thời.
Cô gái đó dường như vừa từ nhà vệ sinh ra, đầu ngón tay còn dính vài giọt nước, lập tức bước tới khoác tay Hàn Khâm.
“Sao anh không tìm chỗ ngồi?”
Nói rồi, cô ấy nhìn theo ánh mắt Hàn Khâm, khoảnh khắc thấy tôi, đáy mắt cô ấy có một thoáng kinh ngạc, rồi nhanh chóng che giấu.
“Hàn Khâm, hai vị này là bạn bè anh à?”
Nói xong, Hứa Duyệt che miệng cười cười, giả vờ như không biết gì: “Thật trùng hợp, trông chúng ta còn có chút giống nhau nữa chứ.”
Vẻ mặt Hàn Khâm có chút bối rối, ấp úng hai câu, rồi kéo cô bạn gái nhỏ rời đi.
Nhìn bóng lưng họ khuất dần, tôi lắc đầu. Sau khi ở bên "ánh trăng sáng" của mình như ý nguyện, Hàn Khâm không còn cái vẻ trầm ổn ngày trước nữa.
Ngược lại như một chàng trai mới lớn dễ bị người khác nắm thóp.
Đây có lẽ là sự khác biệt giữa yêu và không yêu. Chỉ khi ở trước mặt người không yêu, mới có thể lòng như nước lặng.
Tôi thu hồi ánh mắt.
Tôi cầm trà lên nhấp một ngụm, ngay khoảnh khắc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Chu Dục đối diện.
Anh ấy khoanh tay nhìn tôi, vẻ mặt như đang cười.
Tôi đột nhiên có chút hồi hộp không rõ nguyên nhân, đành mượn động tác uống nước để giảm bớt sự khó xử, “Cười gì đấy?”
“Không có gì.”
Anh cười khẽ, cũng bắt chước tôi nhấp một ngụm trà, khi mở lời, giọng điệu đầy vẻ cảm khái: “Chỉ là không ngờ, em lại tìm theo đúng tiêu chuẩn của anh.”
Nói xong, anh đặt ly xuống, nói nửa đùa nửa thật: “Chỉ có điều, tiêu chuẩn đã bị hạ thấp một chút.”
Lời này nghe thật tự luyến, nhưng thốt ra từ miệng anh, tôi lại không hề thấy khó chịu.
Chu Dục từ trước đến nay là một người tự tin, thậm chí có chút tự phụ.
Cũng chính vì vậy, lòng tự trọng của anh ấy rất mạnh, khi chúng tôi hẹn hò, cả hai thường xuyên cãi nhau vì những điều này.
...
Đồ ăn dần được mang lên, ly rượu cũng được rót đầy.
Tôi và Chu Dục cụng ly, không khỏi cảm khái:
“Bốn người, ba người là thế thân, cũng thật là trùng hợp.”
Sau lời đùa giỡn, tôi và Chu Dục lại chìm vào im lặng. Qua làn hơi nóng lượn lờ, chúng tôi đối diện nhau, không ai mở lời nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nước lẩu đã sôi từ lâu, nồi lẩu đỏ au bốc lên hương thơm ngào ngạt, nhưng chúng tôi còn chưa cho miếng thịt nào vào.
Tôi gắp miếng thịt cho vào nồi, đang tính thời gian chần lòng bò thì Chu Dục bỗng nhiên lên tiếng.
Giọng anh rất thấp, sương mù bốc lên, tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh.
“Ngày mai nếu em rảnh, anh sẽ cùng em đi thăm dì ở nghĩa trang nhé.”
Đôi đũa kẹp lòng bò của tôi khựng lại giữa không trung.
Mãi lâu sau, tôi mới lấy lại tinh thần, gắp lòng bò trở lại vào bát, thổi bớt hơi nóng, bình tĩnh nói: “Không cần, tuần trước em vừa đi rồi.”
Anh cúi gằm mặt, há miệng định nói, rồi lại thôi.
Tôi cười, nhét miếng lòng bò vào miệng.
Lòng bò nấu quá lâu, vừa dai vừa cay.
Tôi nhíu mày.
Bữa cơm này diễn ra thật sự rất bình tĩnh. Chúng tôi như hai người bạn cũ, ngồi bên nhau tâm sự, ôn lại chuyện xưa và uống rất nhiều rượu.
Vị cay cháy bỏng và cồn hòa quyện trong dạ dày, bụng tôi nhanh chóng âm ỉ đau.
Tôi uống hai ngụm nước ấm, miễn cưỡng làm dịu đi phần nào.
Nhưng Chu Dục không biết. Anh ấy gắp rất nhiều thịt để đầy bát tôi, còn cười hỏi tôi nước lẩu này có hợp khẩu vị không.
Tôi c.ắ.n miếng lòng vịt gật đầu, “Khá ngon.”
Nhưng trên thực tế, dạ dày đã nóng rát cả một mảng.
Tôi không khỏi tự cười mình trong lòng, đúng là ngốc mà.
Tôi đã từng nghĩ mình đã rèn luyện được sự bình tĩnh tự chủ trong tình cảm. Thậm chí tôi từng ảo tưởng, nếu một ngày nào đó gặp lại, tôi nhất định sẽ khiến Chu Dục kinh ngạc thốt lên rằng tôi đã thay đổi thành một người khác.
Nhưng trên thực tế, trước mặt anh ấy, tôi vẫn là cô nhóc bướng bỉnh, ngốc nghếch ngày nào.
Dù dạ dày đang đau, tôi vẫn cố chấp không chịu nói ra chuyện mình bị viêm dạ dày và không dám ăn cay nữa.
Uống nửa ly nước ấm, tôi bỗng nhiên có chút cảm khái. Tôi chỉ là, có chút nhớ anh mà thôi.
Nhớ những ngày tháng năm xưa cùng nhau ngồi ở quán lẩu vỉa hè chần nồi lẩu cay.
...
Ăn cơm được một nửa, Chu Dục đột nhiên móc ra một thứ từ túi áo, đặt lên bàn, đẩy về phía tôi.
Anh nhìn tôi, giọng nói dịu dàng: “Chúc mừng sinh nhật.”
Tôi sững sờ, trước mặt là một chiếc vòng tay ngọc trai.
Ký ức đột nhiên cuồn cuộn. Mấy năm trước, chúng tôi từng cãi nhau vì một chiếc vòng tay đắt tiền.
Khi đó, tôi là tiểu thư nhà giàu có không lo ăn uống, trong mắt người ngoài.
Chu Dục là chàng trai vừa bước ra cổng trường, chí khí ngút trời nhưng lòng tự trọng cực kỳ mạnh mẽ.
Một chiếc vòng tay đối với tôi chẳng đáng bao nhiêu tiền tiêu vặt một ngày lại trở thành ngòi nổ cho trận cãi vã lớn của chúng tôi.
Hoàn hồn trở lại, Chu Dục đã nhét chiếc vòng tay vào tay tôi.
“Nhận lấy đi. Ngày trước anh không hiểu chuyện, thiệt thòi với em quá nhiều, đến tặng em một chiếc vòng tay cũng thành xa xỉ.”
Thật là kỳ lạ.
Tôi tưởng rằng mình đã rèn luyện được sự bình tĩnh tự chủ trong tình cảm, nhưng lời này của anh vừa thốt ra, mắt tôi lại lập tức đỏ hoe.
Tôi không khách khí, nắm chặt chiếc vòng tay nhìn, sau đó ngẩng đầu hỏi anh ấy, “Anh biết hôm nay sẽ gặp em à?”
Anh sững sờ, thành thật lắc đầu: “Đương nhiên không biết.”
“Vậy chiếc vòng tay này?”
Chu Dục bật cười, tự rót cho mình một ly rượu, sau đó ngửa đầu uống cạn:
“Thành thói quen rồi. Anh luôn cảm thấy mình đã làm em thiệt thòi. Hàng năm vào sinh nhật em, anh đều mua một chiếc vòng tay ngọc trai nhưng chưa từng tặng đi.”
Nói xong, anh ấy cười: “Trong nhà anh còn hai chiếc y hệt, hôm nào anh sẽ mang qua cho em hết.”
Tôi cầm đũa gắp một miếng đậu phụ, thổi nguội rồi nhét vào miệng.
Nhấm nháp hai miếng, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
Tôi bình tĩnh lau đi, rồi ngẩng đầu nhìn anh, “Chu Dục, đậu phụ nấu trong nồi cay, sao lại cay đến thế này.”
Anh ấy nghiêng người qua, cách mặt bàn lau nước mắt giúp tôi, giữa hai lông mày khẽ nhíu lại.
“Lộ Lộ, hay là chúng ta, làm lại từ đầu đi?”