Hôm đó, Lữ Tiên Tư gọi điện cho tôi, giọng trách móc:
"Con bé này thật là, ở nội trú không về nhà luôn, cuối tuần mau về đi, mẹ và cha có chuyện muốn bàn với con."
Tôi không muốn về, nhưng nghe thấy cha tôi cũng ở nhà.
Lúc đó, tôi vẫn còn ngây thơ nghĩ.
Lần này về nhà bàn xong, tôi và cha thật sự có thể giải thoát rồi.
Nhưng ngay tối hôm về nhà, tôi đã bị Lý Nguyệt Nghiên dẫn theo hai đứa con gái hư hỏng lột sạch quần áo, quay video.
Tôi vừa kêu la liền bị tát, vừa động đậy liền bị d.a.o rọc giấy cứa vào da thịt.
Mẹ tôi ở cách đó một bức tường, có lẽ đang chẳng biết trời trăng gì.
Bà ta thật sự không nghe thấy gì sao?
Lúc đó, trên mặt Lý Nguyệt Nghiên nở nụ cười khiêu khích và đắc ý giống hệt người cha khốn nạn của cô ta.
"Lần sau trong danh sách học sinh giỏi nhất trường không được có tên mày nữa. Nếu không, tao sẽ tung video này ra, cho tất cả mọi người biết trường mày có một con lẳng lơ, nghe rõ chưa?"
Tôi không sợ sao?
Đương nhiên là tôi sợ.
Nhưng ngoài sợ hãi ra, còn có tuyệt vọng.
Là mẹ tôi gọi tôi về nhà, nhưng nửa đêm lại để hai cha con kia vào nhà...
Bà ta là muốn ép cha tôi ly hôn, hay là muốn tiền?
Nhưng, tại sao lại chọn làm tổn thương tôi?
Tôi còn chưa kịp kể hết mọi chuyện này cho cha tôi biết, thì ông đã ngã từ tầng mười sáu xuống...
Thấy tôi thất thần, Lý Nguyệt Nghiên tát tôi một cái.
"Đồ lẳng lơ, mày có nghe tao nói không hả?"
"Cha tao c.h.ế.t rồi..."
Lý Nguyệt Nghiên rõ ràng không nghe rõ, lại tát thêm một cái nữa, mặt tôi rát bỏng.
Cô ta không hiểu.
Cha tôi c.h.ế.t rồi.
Trong thế giới của tôi chẳng còn gì đáng để bận tâm nữa.
Tôi trở tay đè Lý Nguyệt Nghiên xuống đất, mặc kệ hai đứa đàn em của cô ta ra sức đ.ấ.m đá, tôi vẫn ngồi lên người cô ta, túm tóc và đập mạnh gáy cô ta xuống đất...
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Đập đến nỗi Lý Nguyệt Nghiên rên rỉ cầu xin, đầu cô ta bê bết máu.
Đập đến nỗi hai đứa đàn em của cô ta sợ hãi, không dám xông vào túm lấy tôi nữa.
Vẻ mặt tôi lúc đó, hoàn toàn muốn g.i.ế.c người, lại như muốn kéo cả bọn chúng cùng chết.
Dao rọc giấy cứa vào người tôi rất nhiều chỗ, tôi đã không còn cảm thấy đau đớn, khắp người m.á.u chảy ròng ròng.
Tôi giật lấy cặp sách của Lý Nguyệt Nghiên, móc điện thoại của cô ta bỏ vào túi mình.
Lảo đảo đứng dậy, đạp một cú vào bụng Lý Nguyệt Nghiên.
"Mày mau đi báo cảnh sát đi, nói là tao đánh mày!"
Lý Nguyệt Nghiên quên cả khóc, ngơ ngác nằm trên đất, ánh mắt kinh hãi liếc nhìn tôi.
"Mày báo cảnh sát đi, tao cũng tung video trong điện thoại mày lên mạng. Mày bắt nạt bao nhiêu người rồi, xem bọn họ có tha cho mày không?"
"Mày muốn hủy hoại tao, được thôi, chúng ta cùng huỷ hoại nhau!"
Lý Nguyệt Nghiên không dám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu chuyện này bị công khai, chẳng phải các phụ huynh sẽ làm ầm ĩ khiến cô ta thân bại danh liệt sao?
Trường học chẳng phải sẽ đuổi học cô ta sao?
Tôi ngồi xuống, dùng điện thoại vỗ vỗ vào mặt cô ta, cười có chút điên cuồng.
"Từ bây giờ, trò chơi này do tao chơi với mày!"
Một đứa con gái hư hỏng còn muốn xông lên giật điện thoại, tôi trở tay túm tóc nó kéo mạnh vào tường.
"Theo một đứa yếu như vậy, còn muốn làm mưa làm gió?"
Bị kéo mạnh vào tường như vậy, con bé kia đau đớn hét lên.
Tôi buông nó ra, tay nó ôm mặt đầy máu.
Đứa còn lại vội vàng đỡ nó, hoàn toàn không dám tiến lên.
"Học theo video trong điện thoại của tụi mày đấy, lần đầu tay chân tao còn vụng, nhưng lần sau nhất định đảm bảo què tay gãy chân!"
Người không bị dồn đến đường cùng, đều không biết mình hóa ra có thể phản kháng theo cách như vậy.
Giống như dã thú.
Giết chóc trả thù.
Cha tôi c.h.ế.t rồi.
Những chuyện bẩn thỉu và độc ác trước đây, cũng không cần phải che giấu cho ai nữa.
Cả người tôi đầy m.á.u trở về nhà dì cả.
Dì cả sợ hãi tột độ, lái xe đưa tôi đến bệnh viện.
Bệnh viện vừa nhìn thấy những vết thương lớn nhỏ khắp người tôi, lập tức báo cảnh sát.
Khi cảnh sát lấy lời khai, tôi trốn trong chăn run rẩy, nhất quyết không chịu hé răng một lời.
Cậu và bà ngoại tôi cũng đến bệnh viện, nghe bác sĩ nói về tình trạng vết thương của tôi, đều đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Cậu tôi không do dự, trực tiếp đưa ra những video bắt nạt.
Đây là những video cậu tôi xem được trên một diễn đàn địa phương, người đăng và người xem chủ yếu là thanh thiếu niên trong thành phố.
Trong đó có đường link đến ổ đĩa mạng, trong ổ đĩa có rất nhiều video bắt nạt kinh hoàng.
Nhà tôi là người đầu tiên báo cảnh sát, sau khi chuyện lan ra, rất nhanh đã có gia đình thứ hai, thứ ba...
Tính nghiêm trọng của sự việc thu hút sự chú ý của nhiều bên.
Cảnh sát thu thập lời tố cáo của các nạn nhân, sau đó phối hợp với nhà trường, lôi ra hết mấy chục thành viên liên quan đến việc bắt nạt.
Trớ trêu thay, Lý Nguyệt Nghiên thậm chí không phải là kẻ chủ mưu, cô ta cùng lắm chỉ là một kẻ tay sai hung hãn hơn một chút.
Vết thương của Lý Nguyệt Nghiên còn chưa lành, đã bị cảnh sát lôi đi thẩm vấn.
Cô ta khai ở đồn cảnh sát rằng cô ta cũng bị tôi đánh, nhưng không ai tin cô ta.
Địa điểm bọn chúng đánh tôi được chọn lựa kỹ càng, không có camera giám sát.
Hai đứa đàn em thường đi theo cô ta, vì để thoát tội đã đồng loạt đổ hết tội lỗi lên đầu Lý Nguyệt Nghiên, làm sao chịu đứng ra làm chứng cho cô ta?
Hơn nữa, lần này cả nhóm bắt nạt bị nhổ tận gốc, hoàn toàn là do Lý Nguyệt Nghiên phá "luật".
Nhóm bắt nạt bình thường chỉ ức h.i.ế.p và tống tiền những học sinh có gia cảnh bình thường, tính cách cô lập, nói chung là không có chỗ dựa.
Những học sinh như vậy thường không có can đảm tố cáo.
Dù có tố cáo, nhà trường cũng có xu hướng giải quyết mọi chuyện một cách nhẹ nhàng.
Nhưng Lý Nguyệt Nghiên dẫn người bắt nạt đều là những nữ sinh có thành tích học tập xuất sắc và ngoại hình xinh xắn.
Những nữ sinh này phần lớn gia đình cũng có chút thế lực.