Hoá Ra Tan Nhà Nát Cửa Lại Dễ Dàng Đến Thế

Chương 6



Ví dụ như tôi, thành tích của tôi quanh năm đứng đầu toàn khối, đừng nói là tôi mất cha, ngay cả lãnh đạo trường biết chuyện này, cũng tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng.

 

Còn một nữ sinh chuẩn bị thi năng khiếu nghệ thuật, cô ấy từng đại diện thành phố giành giải nhất cuộc thi múa cấp tỉnh.

 

Trong video bắt nạt, cô ấy bị Lý Nguyệt Nghiên túm tóc dài kéo lê một đoạn đường rất dài, cả khuôn mặt bên phải bị kéo trên đất, m.á.u chảy ròng ròng.

 

Lý Nguyệt Nghiên vừa kéo vừa chửi cô ấy là "đồ lẳng lơ".

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Khuôn mặt của nữ sinh đó, sau này đã phẫu thuật, cũng chưa chắc có thể hồi phục hoàn toàn.

 

17

 

Tôi đang chờ đợi ngày Lý Nguyệt Nghiên bị đuổi học, tiền đồ tan nát.

 

Lữ Tiên Tư lại đến bên giường bệnh của tôi khóc lóc thảm thiết.

 

Bà ta không đến thăm tôi, mà là đến cầu xin cho Lý Nguyệt Nghiên.

 

"Tiếu Tiếu, con tha thứ cho Nguyệt Nghiên đi, con bé không được thi đại học nữa rồi, cũng không tranh giành mẹ với con nữa, con bé đáng thương lắm rồi..."

 

Đạo đức giả để ép buộc người khác à?

 

So xem ai thảm hơn hả?

 

Tôi vén tay áo bệnh nhân lên, trên đó chằng chịt những vết cắt lớn nhỏ.

 

Có những vết đã đóng vảy, có những vết băng gạc vẫn rỉ máu.

 

"Vậy còn tôi thì sao? Vết thương của tôi thì tính là gì?"

 

Tôi lại vén tóc lên, trên mặt cũng có vết thương hôm đó bị đám con gái hư hỏng rạch.

 

"Khuôn mặt tôi bị hủy rồi, cả đời đều mang bộ dạng quỷ quái này, bà bảo tôi phải làm sao?"

 

Lữ Tiên Tư mấp máy môi, nức nở nói:

 

"Nhưng từ nhỏ Nguyệt Nghiên đã không có mẹ..."

 

Tôi giật mạnh tấm chắn trên giường bệnh xuống, lớn tiếng chất vấn:

 

"Việc Lý Nguyệt Nghiên không có mẹ là do tôi hại sao? Chẳng phải chính bà là người hại cha mẹ cô ta ly hôn sao?

 

"Bây giờ tôi cũng không có cha nữa rồi, mà chính bà là người hại c.h.ế.t cha tôi!"

 

Lữ Tiên Tư giỏi nhất là trốn tránh trách nhiệm, lần này lại hoàn toàn câm lặng.

 

Bà ta muốn cầu xin tôi, không nói Lý Nguyệt Nghiên đã làm tổn thương tôi như thế nào, mà lại nói Lý Nguyệt Nghiên đáng thương hơn tôi.

 

Vậy còn tôi thì sao?

 

Dù bà ta không coi tôi là con gái, chẳng lẽ lại không nhớ tôi vừa mới mất cha sao?

 

Dì cả và cậu tôi từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Lữ Tiên Tư.

 

Cậu tôi vội vàng kéo bà ta ra ngoài.

 

Dì cả thì ôm chặt lấy tôi, che khuất tầm mắt tôi.

 

Lữ Tiên Tư muốn dễ dàng thoát thân như vậy sao?

 

Tôi nhất định không!

 

"Ngày Lý Nguyệt Nghiên chụp ảnh khỏa thân của tôi, bà ở ngay phòng bên cạnh, sao bà không ra ngăn cản?"

 

"Có phải bà cố ý để bọn chúng hủy hoại tôi, để trả thù cha tôi không?"

 

"Bà căn bản không xứng làm mẹ tôi, bà chỉ là một..."

 

Tôi giằng ra khỏi vòng tay dì cả, thò đầu ra, nói rõ ràng mấy chữ.

 

"Đồ lẳng lơ!"

 

Lữ Tiên Tư như bị sét đánh, trợn tròn mắt, dường như chịu phải một cú sốc lớn.

 

Tôi rất muốn nhìn thêm vẻ mặt đó của bà ta vài lần nữa, tiếc là cậu tôi đã kéo bà ta đi rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Dì cả ôm tôi đang run rẩy, hết lần này đến lần khác dỗ dành tôi.

 

"Tiếu Tiếu, đừng sợ, đừng sợ nữa..."

 

Tôi sợ gì chứ?

 

Trò chơi còn chưa đến lúc thú vị nhất mà.

 

Cô giáo chủ nhiệm đến thăm tôi.

 

Khương Đào được chọn làm đại diện lớp cũng đến.

 

Khương Đào và tôi là đối thủ nổi tiếng của toàn khối, quanh năm cạnh tranh vị trí nhất nhì.

 

Cậu ta có gia cảnh giàu có, đẹp trai, biết kéo violin, là khách quen trong các buổi biểu diễn văn nghệ, ba năm cấp ba có vô số cô gái thầm thương trộm nhớ cậu ta.

 

Mọi người đều nói cậu ta giống như hoàng tử bước ra từ bộ phim thần tượng học đường ngoài đời thực.

 

Nhưng chỉ có tôi biết, cái gọi là hoàng tử đó, sau lưng lại có một bộ mặt khác khiến người ta ghê tởm.

 

Khương Đào cầm một bó hoa ly, lịch sự đứng trước mặt tôi, dịu dàng chúc tôi mau chóng khỏe lại.

 

"Ghi chép trên lớp tôi đều ghi lại giúp cậu rồi, chờ ngày cậu trở lại trường, chúng ta tiếp tục so tài học tập."

 

Tôi nhận lấy bó hoa, mỉm cười nói được.

 

Những bông hoa ly trắng tinh khiết càng làm nổi bật vẻ thanh thuần xinh đẹp của khuôn mặt tái nhợt vì bệnh của tôi.

 

Khương Đào không khỏi ngẩn người nhìn.

 

Vẫn là cô giáo chủ nhiệm lên tiếng, cậu ta mới hơi hoàn hồn.

 

Lúc này Lý Nguyệt Nghiên lại xông vào.

 

Lữ Tiên Tư ở ngoài cửa vẻ mặt đầy sợ hãi và lo lắng.

 

Bọn họ đến đây là để lấy đạo đức ra ép buộc hay là uy h.i.ế.p dụ dỗ tôi.

 

Kết quả là, thái độ hơi thất thần của Khương Đào đối với tôi đã hoàn toàn kích động Lý Nguyệt Nghiên, người đang sống trong bóng tối những ngày này.

 

Lý Nguyệt Nghiên khóc lóc thảm thiết với Khương Đào:

 

"Tôi đối tốt với cậu như vậy, cậu lại thích con nhỏ lẳng lơ này?"

 

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sững sờ.

 

Tôi biết Lý Nguyệt Nghiên thích Khương Đào, nhưng không ngờ cô ta lại bị ghen tuông và phẫn hận làm cho đến mức cá c.h.ế.t lưới rách như vậy.

 

Mặt Khương Đào trắng bệch.

 

"Cậu nói bậy bạ gì vậy? Tôi căn bản không quen cậu!"

 

Cô giáo chủ nhiệm nhận ra Lý Nguyệt Nghiên là ai, đứng chắn trước mặt tôi và Khương Đào.

 

"Em học sinh, đây là thái độ của em khi đến bên giường bệnh của bạn học mà em đã làm tổn thương sao?"

 

Cô giáo chủ nhiệm rất biết cách kiểm soát tình hình, chuyện này mà lan ra, không chỉ tôi không được bảo vệ, ngay cả Khương Đào cũng sẽ vướng vào điều tiếng.

 

Hai mầm non Thanh Hoa Bắc Đại quý giá của trường, cô giáo chủ nhiệm không dám để xảy ra sơ suất.

 

Nhân viên y tế rất nhanh đã đuổi Lý Nguyệt Nghiên và Lữ Tiên Tư ra ngoài.

 

Lữ Tiên Tư giải thích với mọi người rằng bà ta là mẹ tôi.

 

Tôi thì nói:

 

"Không thể nào, mẹ tôi đã c.h.ế.t rồi, những người ở bên cạnh tôi những ngày này mới là người thân của tôi."

 

Cô giáo chủ nhiệm cũng khuyên nhủ:

 

"Thưa chị, chị là phụ huynh của Lý Nguyệt Nghiên phải không? Đưa ra yêu cầu mong nạn nhân tha thứ, cũng không nên mạo nhận là người nhà của nạn nhân chứ."

 

Lữ Tiên Tư ngẩn ra.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com