Hoá Ra Tan Nhà Nát Cửa Lại Dễ Dàng Đến Thế

Chương 7



Bà ta chưa bao giờ quan tâm đến tôi, cũng chưa từng tham dự họp phụ huynh của tôi, đến nỗi cô giáo chủ nhiệm dạy tôi ba năm cũng không rõ mẹ tôi chính là bà ta.

 

Khương Đào nhìn Lý Nguyệt Nghiên bằng ánh mắt khinh bỉ và ghê tởm, đó mới là nỗi đau lớn nhất.

 

Lý Nguyệt Nghiên khóc quá xấu xí.

 

Đêm hôm cô ta lột quần áo chụp ảnh khỏa thân của tôi, vừa tát tôi, vừa giơ điện thoại lên nói.

 

"Khóc xấu quá, không biết cười hả? Cười cho tao xem!"

 

Lý Nguyệt Nghiên, bây giờ mày có cười nổi không?

 

Tôi chưa từng yêu đương, nhưng không có nghĩa là tôi không biết tận dụng lợi thế ngoại hình của mình.

 

Lữ Tiên Tư luôn cảm thấy tôi không thích trang điểm, tính cách cũng không giống bà ta, nên từ nhỏ bà ta đã không thích tôi lắm.

 

Bà ta thích những cô gái trông yếu đuối dịu dàng, như Lý Nguyệt Nghiên.

 

Yên lặng đứng một chỗ, nhìn thế nào cũng thấy là một thục nữ đoan trang.

 

Nhưng người khác tuyệt đối không ngờ, sau lưng Lý Nguyệt Nghiên lại có thể lập nhóm bắt nạt.

 

Đối với những nữ sinh không liên quan, có thể không chút nương tay tát tai, giật tóc, thậm chí dùng d.a.o rọc giấy rạch từng chút da thịt người khác.

 

Mà lý do Lý Nguyệt Nghiên làm tất cả những điều này, một phần là vì Khương Đào.

 

Lý Nguyệt Nghiên và Khương Đào gặp nhau trong buổi dạ hội tài năng do các trường trung học phối hợp tổ chức.

 

Khương Đào trên sân khấu, kéo những giai điệu violin du dương dưới ánh đèn rực rỡ, đã hoàn toàn chiếm trọn trái tim cô ta.

 

Lý Nguyệt Nghiên tự cho mình học giỏi, xinh đẹp, chuyển đến trường trung học phía đông thành phố cũng được rất nhiều chàng trai theo đuổi.

 

Tuy không phải công chúa, nhưng cô ta sống như một nàng công chúa thực thụ.

 

Cô ta và chàng hoàng tử Khương Đào, tại sao lại không thể trở thành một đôi?

 

Tiếc rằng, thực tế là cô ta rất khó tiếp cận Khương Đào, chưa kể trường của cô ta và Khương Đào là hai trường trung học nằm ở hai đầu thành phố.

 

Chỉ nói riêng việc Lý Nguyệt Nghiên mới học lớp mười, còn Khương Đào đã học lớp mười hai.

 

Cô ta có cách liên lạc với Khương Đào, nhưng Khương Đào học năm cuối cấp bận rộn học hành, căn bản không mấy để ý đến người lạ và chuyện lạ.

 

Không được hoàng tử ưu ái, là một chuyện rất đau khổ.

 

Vậy nên cô ta nghĩ đủ mọi cách, muốn loại bỏ tất cả những mầm mống có thể nảy sinh tình cảm bên cạnh hoàng tử.

 

Vì vậy, Lý Nguyệt Nghiên phá "luật", mạo hiểm, cũng phải bắt nạt những nữ sinh có thành tích học tập xuất sắc và ngoại hình xinh xắn.

 

Chỉ vì hoàng tử mà cô ta mơ ước nhưng không thể chạm tới.

 

Càng vì tình yêu mà cô ta hằng mong nhớ.

 

Khi tôi nhìn thấy sự thật trong nhật ký điện thoại của Lý Nguyệt Nghiên, dạ dày tôi quặn thắt, không kìm được mà nôn mửa.

 

Chỉ vì cái lý do hoang đường nực cười đó, Lý Nguyệt Nghiên đã hủy hoại những cô gái kia.

 

Còn tôi, trong nhật ký của nó thuộc loại tiện tay cần dạy dỗ.

 

Ai bảo tôi không biết điều dám cãi lại cha cô ta, lại vừa hay cướp mất mấy lần "vị trí số một" trong các kỳ thi của Khương Đào.

 

Hơn nữa, có video khỏa thân của tôi, sau này bọn họ càng có thể dùng nó để uy hiếp, khiến cha tôi ngoan ngoãn nhả tiền.

 

Trong sự hoang mang và đau đớn tột độ, tôi chợt nhớ ra một chuyện.

 

Lúc cha tôi rơi xuống lầu, tay ông vẫn nắm chặt điện thoại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

20

 

Sau khi xuất viện, tôi lập tức về nhà lục tìm di vật của cha tôi.

 

Màn hình điện thoại bị vỡ, nhưng tổng thể vẫn còn nguyên vẹn, vẫn có thể sửa chữa.

 

Tôi thấp thỏm chờ đợi hai tiếng ở cửa hàng điện thoại, mới được nhân viên báo đã sửa xong.

 

Tôi mở khóa, mở tin nhắn WeChat của cha tôi ra.

 

Hiện ra những tin nhắn tống tiền của Lý Võ Lương gửi cho cha tôi, còn có cả những tin nhắn... của tôi.

 

Thời điểm cha tôi nhận được tin nhắn, chính là lúc ông đang ở tầng mười sáu kiểm tra tình hình hoàn thiện công trình.

 

Công nhân nói, lúc đó cha tôi đang xem điện thoại, một sơ suất nhỏ đã ngã từ lan can xuống.

 

Rõ ràng, sau khi công trình bàn giao và nhận tiền, ông có thể bù đắp vào những lỗ hổng trong sổ sách, cũng có thể cho Lữ Tiên Tư một khoản tiền, rồi ly hôn, và bắt đầu cuộc sống mới với tôi...

 

Chính bọn họ đã hại c.h.ế.t cha tôi!

 

Tôi muốn trả thù cha con Lý Võ Lương, chỉ dựa vào sức một mình tôi, căn bản không thể làm được.

 

Thế là, tôi đưa điện thoại của cha cho bà ngoại.

 

Ông bà ngoại cả đời trải qua mưa gió, từng trải nhiều chuyện, trong cốt cách vẫn giữ được sự kiêu hãnh và khí phách.

 

Tôi tin rằng, bà ngoại sẽ làm chủ cho cha tôi.

 

Hôm đó, bà ngoại ngồi lặng lẽ rất lâu trước di ảnh của ông ngoại.

 

Sau đó liền bảo dì cả và cậu tôi gọi Lữ Tiên Tư về.

 

Khi họ liên lạc được với Lữ Tiên Tư, bà ta đang đến nhà các nạn nhân để cầu xin cho Lý Nguyệt Nghiên.

 

Bà ta đi từng nhà, chịu đựng sự trách mắng và khinh miệt của từng gia đình.

 

Bà ta không quản khó nhọc, dường như còn rất tự cảm động.

 

Dì cả và cậu tôi đưa bà ta về nhà, bà ta còn không vui.

 

Đến khi nhìn thấy tôi, bà ta lại trở về vẻ mặt cầu khẩn.

 

"Tiếu Tiếu, con nể mặt mẹ, viết giấy xin giảm án đi, luật sư nói nếu bị kết án, Nguyệt Nghiên sẽ phải ngồi tù..."

 

Bà ngoại chống gậy xuống đất.

 

"Con điên đủ chưa? Tiếu Tiếu mới là con gái ruột của con, Lý Nguyệt Nghiên là cái thá gì?"

 

Lữ Tiên Tư giật mình run rẩy, vẫn cố tỏ ra cứng rắn nói:

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Mẹ, nếu không phải tại mẹ chia rẽ con và Võ Lương, đứa con của con đã ra đời rồi!"

 

Bà ngoại giận dữ nói:

 

"Lý Võ Lương có gia đình rồi, con còn cố chen chân vào, nếu không phải gã ta muốn dây dưa với con, đã ly hôn từ lâu rồi!"

 

Thấy Lữ Tiên Tư vẫn cố chấp không tỉnh ngộ, cậu tôi lại thêm dầu vào lửa.

 

"Ngày xưa hai người bỏ trốn, chính Lý Võ Lương nói với em địa điểm hai người gặp nhau."

 

"Gã ta còn đòi năm ngàn tệ, đảm bảo sau này không qua lại với chị nữa."

 

"Chị tưởng gã ta muốn bỏ trốn cùng chị à, thực tế gã ta đã dan díu với vợ người khác ở đơn vị, nên mới bị đuổi việc."

 

"Chị còn ngây ngốc có thai trước khi cưới, những năm này nếu không phải cha mẹ giúp chị gánh vác, chị nghĩ cuộc sống của chị có thể suôn sẻ sao?"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com