Nghe tôi nói vậy, bà ta lại căng thẳng trở lại. “Con nhanh gọi điện bảo cậu ta đến ngay.”
Không lâu sau, hai người “thợ mặc đồng phục lao động đã đến nhà. Mẹ nuôi dặn đi dặn lại đủ điều, nhất định phải cẩn thận, nhất định phải nhẹ tay. Khi những người thợ đang chuẩn bị tháo đèn chùm pha lê xuống kiểm tra, mẹ nuôi vừa quay đầu, thấy tôi vẫn đứng bên cạnh. Bà lập tức nhíu mày.
“Hi Hy, con xuống lầu pha trà đi, mẹ trông chừng họ thay là được, lát nữa mẹ sẽ trả tiền.”
“ Vâng ạ.”
Về đến phòng khách, tôi liền chuyển khoản một trăm nghìn tệ cho hai người đến thay đèn đó. Họ không chỉ là thợ, mà còn là “sư phụ” chuyên nghiệp do tôi liên hệ đại sư mời đến.
Rất nhanh, một trong những pháp sư đã trả lời WeChat của tôi.
(Mẹ nuôi cô đúng là hào phóng thật, nhất quyết nhét cho chúng tôi sáu mươi sáu vạn tệ tiền lì xì, nói là để lấy may, cầu cho mọi việc thuận lợi.)
Tiếp đó, một pháp sư khác cũng gửi đến một tin nhắn thoại, giọng nói rất thấp. (Cô bé, nhắc cô một câu nhé, sau này cố gắng đừng để con búp bê tà môn kia ngủ trên cái giường gỗ liễu đó nữa. Cái giường đó không chỉ âm khí nặng, quan trọng hơn là, gỗ liễu đó được làm từ m.á.u của những người c.h.ế.t oan, ngâm đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày mới chế thành, tà tính cực mạnh…)
Nghe xong tin nhắn thoại, tim tôi đập điên cuồng không ngừng, lòng bàn tay lạnh ngắt. Tôi siết chặt chiếc hộp nhỏ đựng xương thật trong túi quần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Sau khi tiễn họ đi về, tôi lại nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của lũ trẻ. Trong lòng tôi thầm nói lời xin lỗi, lũ trẻ sẽ phải gánh cái “án oan” này thay tôi rồi. Mẹ nuôi ngồi trên sofa không hài lòng nhìn tôi, trong lòng vẫn cẩn thận ôm khư khư con búp bê đó.
“Đang yên đang lành, sao đèn lại vỡ? Có phải con đã mở hết cửa sổ kính sát sàn không?”
Tôi cúi đầu, nghẹn ngào tỏ vẻ áy náy. “Con xin lỗi mẹ, con chỉ cảm thấy phòng hơi ẩm ướt, lo giường của con búp bê bị ẩm mốc nên mới mở hết cửa ra cho thoáng khí một chút thôi. Con chỉ đứng ở ban công một lát thôi, ai mà ngờ…”
Bà ta sầm mặt xuống. “Bảo bối sẽ không bị mốc đâu, sau này không được mở to thế nữa, chỉ để lại một khe hở là được. Với lại con có nghĩ đến chuyện nhỡ đèn thật sự rơi xuống thì sao không?! Con có biết nguy hiểm lắm không!”
Là nguy hiểm với “bảo bối” của bà ta thì có. “...Vâng, sau này con sẽ không mở nhiều như thế nữa.”
Tôi cúi đầu, nhỏ giọng nhận lỗi.
Bà ta rút khăn giấy nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mi tôi. “Thôi được rồi, mẹ cũng không có ý trách con, chỉ là mẹ quá lo cho sự an nguy của con…”
Buổi tối, tôi lờ mờ nghe thấy bố mẹ nuôi và anh trai đang thảo luận chuyện này trong thư phòng.
“Mẹ, chuyện này cũng bình thường thôi, trẻ con nghịch ngợm mà, cách đây không lâu còn có đứa ném đá đánh chó nữa cơ.”
Bố nuôi cũng hùa theo, “Đúng vậy, chắc chỉ là tai nạn thôi, vả lại con xem rồi đấy, bên trong không sao là được, chúng ta cứ từ từ chờ đợi thôi.”