Tôi lặng lẽ ôm con búp bê về phòng. Về phòng xong, tôi liền cảm thấy thứ trong lòng mình không bình thường. Nó nhẹ nhàng đảo mắt, dường như đang cảm ứng điều gì đó, sau đó ánh mắt nó dần trở nên tuyệt vọng.
Giờ thì chắc chắn tối nay nó sẽ không còn “đi bộ” qua đây để hút m.á.u tôi nữa rồi. Tôi tùy tiện ném con búp bê xuống đất. Giờ nó còn chẳng thèm diễn nữa, chỉ dùng đôi mắt trống rỗng đó trừng trừng nhìn tôi. Nhìn đi, cứ nhìn đi, nhìn thêm vài cái nữa thôi, sau này cô sẽ không còn nhìn thấy được nữa đâu…
Sáng ngày hôm sau, tôi chủ động đề nghị tắm cho con búp bê. Mẹ nuôi đang chải đầu cho con búp bê khựng lại một chút, sau đó cười đáp ứng. Trong phòng tắm, con búp bê nằm trong chậu tắm em bé nhìn thấy tôi bước vào, một tia sinh khí yếu ớt vừa nhóm lên trong mắt nó, lập tức tan biến.
“Lại đây, Hi Hy, con nhìn mẹ tắm cho nó này, nhớ kỹ nhé, nước không được ngập quá cổ nó, tóc phải dùng dầu gội mẹ mua riêng cho nó mới được…”
Khi bà ta cúi xuống xả xà phòng cho con búp bê, sợi dây đỏ đeo ngọc bội trên cổ bà theo động tác mà lộ ra. “Mẹ ơi, miếng ngọc trên cổ mẹ đẹp thật.”
Bà ta xả nhanh bọt xà phòng trên tay, nhét sợi dây đỏ vào trong. “Con thích không? Hôm khác mẹ tặng con một cái tốt hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“ Không cần đâu ạ, con chỉ hơi tò mò thôi, lúc tắm có đeo được không ạ? Liệu có làm hỏng ngọc không?”
Mẹ nuôi nhếch mép cười, tôi biết đó là nụ cười chế giễu và khinh thường. “Đứa ngốc này, nước còn có thể nuôi ngọc nữa là, sao mà hỏng được?”
Vậy là ngay cả lúc tắm bà ta cũng không tháo ra rồi... Ban đêm tôi không ngủ được, bèn nhặt con búp bê từ dưới đất lên, đặt vào cái chậu dùng khi thay tinh dầu thơm, ngâm hoàn toàn trong vài tiếng đồng hồ. Sau đó lấy máy sấy tóc sấy khô nó. Ánh mắt con búp bê cũng từ oán hận biến thành sợ hãi. Tôi bĩu môi, coi như không thấy.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể lấy trộm được miếng ngọc bội mà giờ họ đeo sát người không rời đây? Đổi thành sữa tắm có tính kiềm? Tôi lắc đầu, không thể nào. Trước hết là tôi không thể vào phòng họ, hành lang tầng ba họ ở có hai camera an ninh... Quan trọng hơn là nếu họ phát hiện miếng ngọc bị hư hại, rất có thể sẽ nghi ngờ tôi, và chắc chắn sẽ lại nhờ đến người ở nước ngoài kia.
Tốt nhất vẫn là lén đổi cái khác để họ không phát hiện ra thì an toàn hơn. Tôi đưa bản vẽ đã phác thảo cho đại sư, nhờ ông ấy giúp mời người làm một miếng ngọc bội giống hệt nhưng không có tác dụng... Miếng ngọc bội ba người họ đeo cả ngày lẫn đêm đang nuôi dưỡng hồn phách trong con búp bê, giống như một chiếc ô bảo vệ khiến nó vĩnh viễn không c.h.ế.t vậy.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Vì vậy hiện tại tôi không thể gây tổn thương về cơ bản cho Sở Nghiên. Những tổn thương vật lý đó chỉ khiến cô ta đau một lúc thôi, nhưng chỉ cần còn ngọc bội thì cô ta sẽ hồi phục. Tôi bứt rứt gãi đầu, thứ trong chiếc hộp gỗ nhỏ vẫn chưa dùng được... Tạm thời chưa nghĩ ra cách nào, hiện tại cũng chỉ có thể đi theo quỹ đạo của kiếp trước thôi.