Hoán Mệnh

Chương 13



Những ngày tiếp theo, tôi ăn ít dần, sắc mặt và môi cũng tái nhợt đi, cân nặng giảm hai cân. Thời gian tôi ngủ dần kéo dài, nhưng quầng mắt lại thường xuyên thâm quầng, tinh thần trông cũng kém đi nhiều. Thi thoảng trò chuyện với họ cũng xuất hiện tình trạng mất trí nhớ đứt quãng. Còn cả nhà họ thì càng cười vui vẻ hơn, từ việc ngày nào cũng hỏi han tôi tận tình chuyển sang đối phó lạnh nhạt.

Hôm đó tôi yếu ớt mở lời. “Bố mẹ, có thể đưa con đi bệnh viện khám một chút được không ạ? Con cứ cảm thấy người không được khỏe, không có sức lực gì cả.”

Họ không hề để ý đến tôi. Tôi hơi sợ hãi, tay cầm cốc khẽ run rẩy. Bố mẹ làm ơn đi... Sở Thành bực bội quăng đũa, bố nuôi lúc này mới mở lời: “Cơ thể con chẳng phải vẫn luôn khỏe mạnh sao?”

Mẹ nuôi uống một ngụm canh, chậm rãi khuyên tôi: “Phải đấy, Hi Hy à, con chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian thôi, mẹ sẽ tìm một nữ hộ lý đến ‘chăm sóc’ cho con.”

Bà ta lại khá sốt ruột, có lẽ đã cảm thấy mọi chuyện đã định sẵn, việc tôi có nghe lời hay không cũng chẳng quan trọng nữa. Nhưng mà canh chừng tôi suốt một tháng không ra ngoài, bà ta chắc bí bách lắm rồi. Trước đây bà ta thích nhất là ra ngoài mua sắm, làm đẹp cùng với mấy bà vợ giàu có kia.

Vì tâm trạng không tốt, số lần tôi cho búp bê ngâm nước cũng nhiều hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hai ngày sau, người hộ lý kia đến, thái độ rất bề trên.

"Ô, cháu là Hy Hy phải không?" Bà ta khoanh tay, soi mói nhìn tôi từ đầu đến chân vài lượt. "Đúng là gầy thật, nhưng chúng ta có cách điều chỉnh khoa học, sau này chế độ ăn của cháu tạm thời chỉ được ăn chay thôi."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Ông chủ bà chủ nói sau này cháu không cần xuống lầu, dì làm xong sẽ bưng lên cho cháu."

Kiếp trước cũng vậy, ban đầu bà ta còn qua loa đôi chút, sau này phát hiện bố mẹ nuôi hoàn toàn mặc kệ tôi thì trở nên ngang ngược vô lối. Khi tôi không xuống lầu được, bà ta chỉ lấy vài lá xà lách cắt vụn rồi bưng lên. Tôi không ăn thì bà ta véo tay véo chân tôi để xả tức. Người này đơn thuần là một kẻ xấu. Sau này còn quá đáng hơn, bà ta chỉ cho tôi uống nước. Giờ tôi nghi ngờ kiếp trước mình bị đói đến ngất đi, suy nhược cùng cực mới bị Sở Nghiên thay thế.

Tôi cúi đầu, tỏ ra vẻ cam chịu: "Vậy thì làm phiền dì rồi ạ."

Mẹ nuôi hào phóng, mời cả dì út ruột của mình đến làm hộ lý. Ai ngờ bà ta lại tắt mắt, kiếp trước chính vì trộm hết trang sức trên người Sở Nghiên và búp bê rồi mới bị đuổi đi. Hôm nay bố mẹ nuôi không có nhà, bà ta sờ chỗ này, chạm chỗ kia, mắt nhìn láo liên khắp nơi. Nhưng thấy búp bê trên sofa thì bà ta lại không dám đụng vào, chắc hẳn mẹ nuôi đã dặn dò bà ta rồi.

Thế nhưng, bà ta lại được tự do ra vào phòng bố mẹ nuôi và Sở Thành. Tôi nhìn theo bóng lưng bà ta đang thao tác nhanh nhẹn thay ga trải giường, lau sàn giúp họ, khẽ cong môi cười. Vốn dĩ tôi muốn đưa người này trở lại để trả thù bà ta một chút, nhưng giờ tôi có ý hay hơn nhiều rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com