Đông Lý Diễn lắc đầu, liên tục lẩm bẩm:
“Không phải vậy… không thể nào…”
Hắn bảo Đông Lý Dao im miệng, rồi loạng choạng nhìn quanh tìm kiếm thanh kiếm, hắn muốn g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ dám nói những lời đó.
“Trước khi c.h.ế.t, tẩu ấy hỏi huynh có hối hận không, có hối hận vì đã cưới một người yếu ớt như tẩu ấy không.”
Giọng Đông Lý Dao nghẹn lại, “G.i.ế.c người đau lòng còn tàn nhẫn hơn g.i.ế.c thân xác, huynh rốt cuộc đã làm gì, khiến tẩu ấy c.h.ế.t đi một lần rồi lại một lần nữa trong lòng?
“Ta sai người đi tìm huynh, mà huynh vẫn luyến tiếc không chịu đến. Nếu huynh chịu đến sớm hơn, đã có thể nhìn thấy tẩu ấy lần cuối. Tẩu ấy không chịu vào trong tẩm điện, chỉ vì lòng còn mềm yếu, vẫn muốn đợi, đợi để được nhìn huynh thêm một lần cuối cùng.”
Thái tử vừa tan học đến nơi, còn chưa kịp chấp nhận hiện thực đã phải lên tiếng can ngăn:
“Cô cô, người nói ít lại một chút đi.”
“Phụ hoàng… phụ hoàng, xin hãy để mẫu hậu nhập quan cho yên.”
Đông Lý Dao nước mắt ròng ròng, nghẹn ngào nói:
“Là ta không nên trở về. Nếu ta không quay lại, có lẽ tẩu ấy còn gắng gượng, vì muốn gặp ta lần cuối mà sẽ không c.h.ế.t sớm như thế.
Huynh g.i.ế.c tẩu ấy rồi, đường Hoàng Tuyền lạnh lẽo, ta sẽ xuống đó bầu bạn với tẩu ấy.”
Đông Lý Diễn ngã quỵ xuống đất.
Thái tử ôm lấy t.h.i t.h.ể Hoàng hậu mà khóc nấc, mọi thứ trước mắt đều nói cho hắn biết đây là sự thật.
Hoàng hậu thật sự đã băng hà.
Nhiên Nhi của hắn, tàn nhẫn rời đi, ngay cả lần gặp cuối cùng cũng không để lại cho hắn.
Cổ họng hắn trào lên vị tanh của máu, hắn nôn ra một ngụm lớn, cung nhân xung quanh hoảng hốt kêu la, nhưng hắn chẳng còn bận tâm nữa.
Nhiên Nhi, nàng đã đợi Đông Lý Dao, vì sao không đợi ta?
Vì sao nhẫn tâm đến thế, không chịu gặp ta một lần cuối?
Hoàng hậu băng hà, toàn cung phủ màu tang trắng.
Bệ hạ giam mình trong Vị Ương cung, không chịu bước ra.
Mọi việc hậu sự của Hoàng hậu đều do Thái tử tự mình lo liệu.
Một đêm thôi, Thái tử dường như trưởng thành hẳn.
Khóc xong cho mẫu hậu, lại gắng đến khuyên phụ hoàng ăn chút gì, kết quả bị Đông Lý Diễn giận dữ đuổi ra ngoài.
Đông Lý Dao vì kiệt sức mà ngủ liền hai ngày.
Khi tỉnh lại, nàng chỉ ngẩn ngơ, đáng lẽ nên đến linh đường, nhưng đôi chân không sao bước nổi.
Nàng thà nghĩ mình đang mơ, còn hơn phải chấp nhận sự thật tàn khốc này.
Quỳnh Hoa mang đến cho nàng những vật Hoàng hậu để lại, toàn là những món vụn vặt, cùng một phong thư.
Đọc xong thư, Đông Lý Dao lại khóc một trận.
Thái tử đến cầu nàng đi khuyên phụ hoàng:
“Phụ hoàng ở trong Vị Ương cung đã ba ngày không ăn không uống, xin cô cô đi xem người một chút.”
Đông Lý Dao chỉ thấy hắn đáng đời.
Đã thay lòng, giờ lại còn làm ra vẻ đau khổ cho ai xem chứ?
“Ta với phụ hoàng con… chi bằng đừng gặp nhau nữa.”
Đông Lý Dao mệt mỏi nói, “Ngày mai ta sẽ về lại thảo nguyên. Mẫu hậu con… có để lại gì cho phụ hoàng không?”
“Đồ vật đều ở chỗ Quỳnh Hoa cô cô, con không rõ.”
Thế tức là không có.
Thái tử thật đáng thương, nỗi đau mất mẹ đã đủ bi ai, phụ hoàng lại buông bỏ tất cả, bỏ mặc con trai non nớt phải gánh vác tang sự.
Một đứa trẻ chưa trưởng thành, lại phải tự mình kiên cường, lo liệu trong cảnh tang tóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cô cô sẽ về sao? Không tiễn mẫu hậu đoạn đường cuối cùng ư?”
“Ta đã khóc đến cạn nước mắt rồi, không muốn lại phải chia ly thêm lần nữa.”
Đông Lý Dao nghẹn giọng, “Con đưa bức họa này cho phụ hoàng con đi.”
Lâm Nhiên, nếu thật sự tẩu tàn nhẫn, không muốn để lại lấy một lời cho huynh ấy, vậy sao còn để lại cho ta hai bức họa?
Tẩu biết ta nhất định sẽ mang đến cho huynh ấy, phải không?
Chỉ ba ngày, mái tóc Đông Lý Diễn đã bạc đi quá nửa.
Hắn ôm chiếc gối của Hoàng hậu trong lòng, tựa vào giường nàng từng nằm, ánh mắt trống rỗng vô hồn.
Thái tử bước vào, khẽ nói:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Cô cô hôm nay đã về thảo nguyên rồi.”
Đông Lý Diễn ngẩng đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc:
“Con… con có mơ thấy mẫu hậu không?”
Rồi giọng hắn dần run rẩy:
“Vì sao nàng không đến trong mộng của ta? Con hỏi thử xem, vì sao nàng chỉ đến gặp con, mà không đến gặp ta?”
Thái tử bị hắn quát đến bật khóc, chỉ biết nghẹn ngào lặp lại:
“Con cũng không… con cũng chưa từng mơ thấy mẫu hậu.”
“Con có biết mẫu hậu sắp c.h.ế.t không?” Đông Lý Diễn lại truy hỏi, “Hay là các người đều biết, chỉ giấu một mình trẫm?”
Hắn đã tra hỏi Cừu Thái y, Cừu Thái y nói mạch của Hoàng hậu yếu đi từ ba tháng trước.
Hoàng hậu có dặn rằng Hoàng thượng không cần hỏi đến mạch án, nên y cũng không dám nói.
Nhưng tại sao chưa đến ba tháng, nàng đã ra đi?
Cừu Thái y không biết, vì nửa tháng nay ông đều ở lại Thời La cung, không hề gặp qua Hoàng hậu.
Đông Lý Diễn có thể như một hôn quân, g.i.ế.c c.h.ế.t Cừu Thái y cho hả giận, nhưng g.i.ế.c rồi thì sao?
Hắn có thể nhờ vậy mà gặp lại Nhiên Nhi thêm một lần nữa sao?
Đông Lý Dao nói đúng.
Rõ ràng biết Nhiên Nhi sức khỏe yếu, vì sao hắn lại thờ ơ đến mức này?
Nàng từng cầu cứu hắn, đêm hôm ấy, nếu hắn chịu đến Vị Ương cung, có lẽ Nhiên Nhi đã không c.h.ế.t.
Trước kia nàng bệnh nặng bao lần, hắn chẳng phải đều đã cứu được sao?
Chỉ tiếc, đêm hôm đó, hắn hoàn toàn không biết gì, ôm nữ nhân khác mà ngủ say.
Đến khi biết rồi, hắn còn tự an ủi:
“Nếu là chuyện lớn, nàng sẽ lại đến tìm ta.”
Mà đã không đến, ắt là chẳng có gì đáng ngại.
Là hắn không còn để tâm đến sống c.h.ế.t của nàng nữa.
Hoàng hậu đ.á.n.h Liễu phi, hắn không trừng phạt nàng, nhưng cũng vì muốn dỗ dành Liễu phi, nên cố tình ở lại Thời La cung mấy ngày.
Nếu trong mấy ngày đó, hắn chịu đến Vị Ương cung một lần thôi, đã có thể nhận ra Nhiên Nhi đang bệnh nặng.
Thế mà hắn lại tàn nhẫn đến mức một lần cũng không đến.
Hắn nói là không trách nàng, nhưng hành động của hắn, chẳng phải cũng là một cách trừng phạt lặng lẽ sao?
Kể cả hôm ấy khi Quỳnh Hoa quỳ ngoài Thời La cung cầu xin, nói rằng nương nương sắp không qua khỏi, mong Hoàng thượng đến gặp lần cuối, hắn vẫn vì chiều lòng Liễu phi mà nói:
“Để nàng ấy chờ thêm một chút.”
Đông Lý Diễn nắm chặt vạt áo nơi ngực, hận không thể xé nát chính mình.
Là hắn tự tay đ.á.n.h mất cơ hội gặp nàng lần cuối.
Hắn không có tư cách oán trách bất kỳ ai.