Có phải năm xưa, mẫu hậu cũng từng nghĩ như vậy?
Cái c.h.ế.t của người sớm muộn cũng khiến ta đau lòng, vậy nếu người không để ta nhìn thấy giây phút ấy, liệu có tốt hơn không?
“Lâu rồi chúng ta chưa gặp, muội nói chuyện với ta nhiều một chút đi.”
Ta tựa đầu lên vai nàng,
“Ta muốn biết, ở thảo nguyên muội sống có tốt không? Gió ngoài đó lớn, hay là về kinh thành ở đi.”
“Ta sống rất tốt,” Đông Lý Dao lắc đầu,
“Con trai ta sau này sẽ là vua của thảo nguyên. Người không tốt… là tẩu.”
“Tẩu là kẻ dối trá! Còn nói sẽ đến thảo nguyên thăm ta.”
Đông Lý Dao vừa mắng vừa khóc, “Nhanh dưỡng cho khỏe lại đi, đợi tẩu khỏi rồi ta dẫn tẩu đến đó xem ta sống thế nào. Giờ ta cưỡi ngựa giỏi lắm, còn giỏi hơn cả người dạy chúng ta năm xưa.”
Năm ấy, chính Đông Lý Diễn là người dạy ta và nàng cưỡi ngựa.
Chúng ta có biết bao nhiêu ký ức, nhưng giờ đã không còn tương lai nào nữa.
Ta biết Đông Lý Dao đã ra hiệu cho người đi báo tin cho Đông Lý Diễn.
Những người khác không ai dám trái lệnh ta, chỉ có Quỳnh Hoa c.ắ.n răng, dậm chân, rồi chạy ra ngoài.
Nha đầu ngốc, đã bị từ chối một lần, sao còn muốn chịu thêm lần thứ hai?
Liễu phi đã bình phục, Đông Lý Diễn vẫn chưa rời Thời La cung.
Nàng ta tự thấy mất mặt, nên càng cố giữ hắn lại lâu hơn, để chứng tỏ mình là người được sủng ái nhất.
“Làm một Hoàng hậu thật khó.”
Ta nhìn vào khoảng không, khẽ nói.
“Ta đã dốc hết sức, vẫn không thể được như mẫu hậu. Người không lừa ta, làm Hoàng hậu, chẳng vui chút nào.”
“Tẩu làm rất tốt.”
Đông Lý Dao nắm lấy tay ta, áp lên môi, “Ở thảo nguyên ta cũng nghe danh tẩu đức hạnh hiền hậu. Tẩu mới thực sự là người kế thừa mẫu hậu.”
Chúng ta nói với nhau rất nhiều chuyện, mặt trời dần lặn, mà Hoàng thượng vẫn chưa đến.
Đông Lý Dao bảo gió ngoài kia lớn, muốn đưa ta vào trong, ta lắc đầu:
“Ta muốn nhìn hoàng hôn thêm chút nữa.”
“Ta chưa nói với Hoàng thượng rằng ta sắp c.h.ế.t, nhưng cũng chẳng giấu, chỉ cần nhìn mạch án, hắn sẽ biết.”
Ta giải thích với Đông Lý Dao:
“Như thế không tính là ta lừa hắn.”
“Ta có chút ích kỷ,” ta mỉm cười nói, “nhưng ta chỉ muốn hắn đừng quên ta. Như vậy… cũng chẳng quá đáng, phải không? Hắn đã không còn yêu ta nữa, vậy chi bằng để hắn mang một chút áy náy, mang theo nỗi nhớ ấy suốt đời, cũng tốt.”
“Ta vốn mang mệnh c.h.ế.t sớm. Ngày trước, ai nấy đều lo cho ta, chăm sóc từng ly từng tí, nên ta mới sống được đến giờ.
Còn giờ đây, chẳng ai còn nhớ, chẳng ai còn chăm, nên ta sắp c.h.ế.t, vậy cũng coi như công bằng rồi.”
“Điều không công bằng, là tình yêu.”
Ta nhìn về phía xa, khẽ nói:
“Ta đem hết lòng dạ mong có một người duy nhất, mà hắn lại nói ‘có các nàng là đủ rồi’.”
“Ta hối hận, lẽ ra năm xưa ta nên chấp nhận danh tiếng ghen tuông, thà đoạn tuyệt với hắn, giữ lấy ký ức đẹp đẽ ấy mà sống nốt đời, còn hơn để những năm sau như d.a.o cắt từng nhát, chứng kiến hắn đi yêu người khác.”
“Thì ra những điều hắn từng làm cho ta, giờ cũng có thể làm cho người khác.”
“Thì ra ta chẳng khác gì họ.”
Những lời ta nói với Đông Lý Dao, cũng chính là muốn nói với Đông Lý Diễn.
Từ khi nào hậu cung thêm người, mà hắn chẳng còn giải thích với ta?
Từ khi nào ta và hắn dần quen với điều đó, quen với im lặng, quen với sự xa cách của phu thê?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta từng thấy dáng vẻ hắn yêu ta, làm sao lừa được chính mình rằng hắn vẫn còn yêu.
Ta không muốn, trong khoảnh khắc cuối cùng của đời, lại phải nhìn hắn diễn vai người chồng si tình ấy.”
Phải chăng ông trời định sẵn thời hạn yêu thương của hai người luôn không bằng nhau?
Hắn yêu ta trước, nên cũng sẽ sớm thôi, hắn sẽ hết yêu và rời đi.
Chỉ còn ta, mắc kẹt trong mối tình cũ, chẳng thoát nổi, vô ích mà đau lòng.
Đông Lý Dao lay ta, nói đừng ngủ, ta mơ màng, miệng vẫn khẽ lặp đi lặp lại hai chữ “bất công”.
Thật ra rất công bằng.
Ta giấu hắn, không nói rằng ta sắp c.h.ế.t.
Còn hắn, đến khi ta mềm lòng, muốn gặp hắn một lần cuối, hắn lại bị ái phi giữ chân, rốt cuộc vẫn không đến.
7.
Vừa bước qua cửa Vị Ương cung, Đông Lý Diễn đã nghe thấy tiếng khóc đau đớn, thê lương của Đông Lý Dao.
Tiếng khóc ấy đời này hắn chỉ nghe qua một lần, chính là vào năm mẫu hậu qua đời.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Hai chân hắn bỗng nhiên mềm nhũn.
Đông Lý Dao ở thảo nguyên đã lâu, đến quy củ trong cung cũng quên hết, nàng sao có thể khóc to giữa Vị Ương cung như vậy, đó là điều tối kỵ.
Tàn dương đỏ như máu, làm nổi bật sự lạnh lẽo, hoang tịch trong cung.
Trước điện, một chiếc ghế nằm, Đông Lý Dao đang phủ phục trên đó mà khóc nức nở.
Quỳnh Hoa vốn đi sau Hoàng thượng, lúc này cũng chẳng màng lễ nghi, vội vượt lên trước.
“Nương nương—!”
Đông Lý Diễn lảo đảo sang một bên, thị vệ nhanh tay đỡ hắn, quát lớn:
“Vô lễ! Ai cho phép các ngươi gào khóc trong tẩm cung Hoàng hậu!”
Thái y Trần Minh bước nhanh lên kiểm tra.
Hoàng hậu nằm đó, như đang ngủ say.
Hắn run run đưa tay lên mũi dò hơi thở, rồi đột nhiên sắc mặt tái nhợt, quỳ sụp xuống:
“Hoàng… Hoàng hậu nương nương… băng hà rồi.”
Đông Lý Diễn không tin, xông đến, thô bạo đẩy Đông Lý Dao ra:
“Sao Hoàng hậu lại c.h.ế.t được? Nàng chỉ đang ngủ thôi! Các ngươi… không ai được nói Hoàng hậu đã c.h.ế.t!”
Hắn run rẩy muốn ôm lấy Hoàng hậu, mới mấy ngày không gặp, nàng đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
“Nhiên Nhi… là trẫm sai rồi.”
Đông Lý Diễn theo bản năng thốt lên, giọng nghẹn ngào, “Nàng tỉnh lại đi… nhìn trẫm đi.”
“Tẩu ấy đã c.h.ế.t rồi.” Đông Lý Dao khàn giọng nói.
Đông Lý Diễn không thể tiếp nhận sự thật ấy, hắn đẩy Đông Lý Dao ra, gầm lên:
“Là muội, là muội hại c.h.ế.t Hoàng hậu! Nàng ấy vẫn còn tốt mà, sao lại đột ngột ra đi được?”
“Huynh hỏi chính mình đi, vì sao tẩu ấy c.h.ế.t!”
Đông Lý Dao quát lên, nước mắt giàn giụa:
“Năm đó huynh nhất định muốn cưới tẩu ấy, mẫu hậu đã nói rõ, thân thể tẩu ấy yếu ớt, nếu gả cho người thường, có lẽ còn sống yên ổn cả đời, còn nếu gả cho huynh, chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.”
“Khi ấy huynh thề thốt rằng sẽ bảo vệ, sẽ yêu thương tẩu ấy cả đời, sẽ không để tẩu ấy c.h.ế.t trước huynh.”
“Thế mà hai tháng nay, tẩu ấy đã biết mình sắp c.h.ế.t, còn huynh lại để tẩu ấy cô đơn chờ c.h.ế.t một mình trong Vị Ương cung.”