“Phụ hoàng, xin người đừng như vậy… mẫu hậu chắc chắn cũng không muốn thấy người thế này.”
Thái tử nghẹn ngào khuyên.
“Con không hiểu… mẫu hậu con hận lắm.”
Đông Lý Diễn ngồi bệt xuống đất, nước mắt ướt đẫm áo:
“Hai mươi năm tình nghĩa phu thê, nàng lại chọn cách ra đi như thế này… là muốn ta day dứt cả đời.”
“Hoàng đế nào mà chẳng có tam cung lục viện? Vì nàng, trẫm đã phải chịu bao áp lực, hậu cung thêm người, trẫm cũng vì sợ triều thần dèm pha nàng mà không dám cự tuyệt. Cả đời trẫm dỗ dành, chẳng lẽ chỉ vì một chút lơ đễnh, mà nàng đã không tha thứ?
Nàng hận trẫm đến thế sao? Nếu hận, sao không nói thẳng ra, trẫm đã bao giờ không nghe nàng đâu.”
“Ghen tỵ với Dung vương à? Hắn có thể đuổi hết thê thiếp, trẫm cũng có thể làm được! Nàng có thể làm hoà cho người khác hòa thuận, còn với trẫm, lại chẳng chịu để lại cho trẫm dù chỉ một cơ hội.”
Nước mắt hắn ướt đẫm tà áo, người và trời cách biệt, hắn khẽ run giọng gọi: Nhiên Nhi, nàng thật nhẫn tâm với ta.
Thái tử cúi đầu, khẽ nói:
“Con nghĩ… mẫu hậu không hề hận phụ hoàng đâu.”
Dù mọi người trong cung đều nói Liễu phi giống mẫu hậu thuở trẻ, nhưng Thái tử và cả mẫu hậu đều biết, Liễu phi không giống chút nào.
Cung nhân trong điện đều nói, phụ hoàng sủng ái Liễu phi, thật ra vẫn là vì còn yêu mẫu hậu, cho nên mới như thế.
Nhưng Thái tử cảm thấy không phải vậy.
Mẫu hậu cũng không nghĩ như thế.
Nếu thật sự yêu một người, sao lại có “người thay thế”?
Phụ hoàng yêu mẫu hậu, thì chẳng ai có thể thay thế được mẫu hậu cả.
Mẫu hậu từng xoa đầu hắn, dịu dàng nói:
“Thân tình dĩ nhiên là không thể thay, nhưng tình cảm nam nữ thì có thể.”
“Người ta nói ‘Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân’ nghĩa là từng thấy biển rộng rồi, thì chẳng còn coi dòng nước nào khác là sâu.
Nhưng… trước sắc đẹp, trái tim con người vẫn có thể động lòng.
Chỉ là, kẻ đã dời lòng, lại tìm một người thay thế, thì là làm khổ cả đôi bên: với người sau là bất công, với người trước lại là bẩn lòng.”
“Nếu con có thể tìm người để thay thế nàng, thì nghĩa là con vốn chẳng yêu nàng sâu đậm đến thế. Đã không yêu sâu, sao lại còn nói là ‘chân tình’?”
Giờ phút này, phụ hoàng đau đớn đến như muốn c.h.ế.t theo mẫu hậu, mà mẫu hậu khi còn sống lại từng nói, phụ hoàng không yêu nàng đến mức đó.
Vậy rốt cuộc, ai nói đúng?
Tình yêu là gì?
Sao lại khó nắm giữ đến vậy?
Thái tử nghĩ mãi, càng nghĩ càng thấy mệt, cảm thấy thôi thì đừng yêu nữa.
“Cô cô bảo con mang cái này cho phụ hoàng.”
Thái tử nhớ lời Đông Lý Dao trước khi rời đi, liền nói lại nguyên văn:
“Cô cô nói, cô cô trở lại kinh thành hai lần đều chẳng gặp chuyện lành, về sau sẽ không trở lại nữa. Đợi khi cô cô mất, hãy đưa linh cữu về kinh, cô cô muốn được chôn cạnh Hoàng tổ mẫu, nếu không thì bên cạnh mẫu hậu cũng được.”
Thấy Đông Lý Diễn vẫn im lặng, Thái tử chỉ đành đặt cuộn tranh xuống bàn, lặng lẽ lui ra ngoài.
Có lẽ phụ hoàng cũng cần có thời gian để chấp nhận sự thật rằng mẫu hậu đã không còn.
Hắn vừa đi khỏi, trong tẩm điện vang lên một tiếng gào xé lòng “Nhiên Nhi——!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
8.
Ta để lại cho Đông Lý Dao hai bức họa.
Một bức là ta trong triều phục Hoàng hậu, đang xử lý chính vụ trong cung, đó là dáng vẻ nàng ít thấy nhất.
Ngày xưa, hai ta chỉ là đôi tỷ muội cùng trò chuyện, cùng đùa cười, nào ngờ nay ta cũng phải học làm “mẫu nghi thiên hạ”, cũng phải nghiêm cẩn mà ngồi nơi cao kia, xử việc thiên hạ.
Bức còn lại là ta khi mười lăm tuổi, đứng dưới tán đào trước Vị Ương cung.
Đó là dáng vẻ nàng quen thuộc nhất, hai năm ấy, ta và nàng gần như không rời nửa bước, thân thiết hơn cả ruột thịt.
Ta không biết nàng sẽ đưa bức nào cho Đông Lý Diễn.
Phải, nói là muốn nhẫn tâm, nhưng cuối cùng ta vẫn để lại cho hắn một bức.
Ta biết, sau khi ta c.h.ế.t, hắn nhất định sẽ đau khổ, nên muốn để lại chút gì đó cho hắn nhớ, nếu không… e rằng hắn sẽ đáng thương lắm.
Ta yêu hắn, yêu đến tận giây phút ta trút hơi thở cuối cùng.
Như thế, thời gian ta yêu hắn và thời gian hắn yêu ta cuối cùng cũng đã bằng nhau.
Công bằng rồi.
….
Đông Lý Diễn mở bức tranh mà Đông Lý Dao gửi tới, bên trong là hình Lâm Nhiên mười lăm tuổi, đôi mắt sáng, nụ cười dịu dàng nhìn hắn.
Hắn bỗng thấy mình như quay về năm tháng ấy.
Lần đầu tiên hắn gặp nàng, trong điện còn có mấy tiểu thư khác, ai nấy đều giữ lễ, ngay cả nụ cười nơi khóe môi cũng giống hệt nhau.
Chỉ có Lâm Nhiên đứng ở cuối hàng, người nhỏ nhắn, còn mang chút trẻ con.
Nói là “nhận nhầm chỗ”, thật ra là cố tình nũng nịu.
Nàng làm nũng với mẫu hậu, nói thân thể yếu, đứng lâu ngồi lâu đều mệt, sợ vào cung hầu hạ sẽ khiến nương nương thêm phiền lòng.
Mẫu hậu nghe vậy chỉ cười, xoa đầu nàng, nói:
“Vậy ngươi cứ ở bên cạnh bản cung, làm một tiểu hài tử vui vẻ là được.”
Về sau hắn mới biết, nàng là cháu gái của Lâm Thái phó.
Vì bẩm sinh yếu đuối, khó gả, nên lão phu nhân đưa nàng vào cung, hy vọng có danh nghĩa “được Hoàng hậu dạy dỗ” để dễ bàn việc hôn nhân sau này.
Nàng miệng ngọt, tính tình dịu dàng, chẳng bao lâu đã khiến cả Vị Ương cung ai cũng yêu quý.
Người cùng vào cung khi ấy, ai nấy đều có tâm tư riêng, nhưng vẫn đối với nàng ôn hòa.
Ai cũng nghĩ một người ốm yếu như vậy, sao có thể làm Thái tử phi được?
Nhưng một người bệnh thì sao không thể làm Thái tử phi?
Làm Thái tử phi chẳng phải chỉ cần được Thái tử yêu thôi sao?
Nàng thông minh, nhanh trí, lại có khiếu ăn nói.
Vì sức khỏe kém nên không học nhiều kinh sử, nhưng trí óc lanh lợi, nói chuyện khéo léo vô cùng.
Thường hay “bẻ” kinh thư, đổi nghĩa, nói sai mà vẫn khiến người ta thấy đáng yêu.
Khi bị người khác phát hiện, nàng lại cười nói:
“Người ta học giỏi như vậy, thật đáng kính.”
Thành ra người vạch lỗi nàng lại ngại, cảm thấy mình quá khắt khe.
Hắn từng thấy nhiều công chúa khóc lóc om sòm khi uống thuốc, nhưng lần đầu tiên thấy nàng, mặt không đổi sắc, uống hết một bát t.h.u.ố.c đắng, cơ thể run lên, vậy mà vẫn nở nụ cười dịu ngọt:
“Không đắng chút nào đâu.”
Làm sao mà không đắng chứ…
Nàng chỉ là đã quen rồi.
Từ nhỏ, số lần nàng uống t.h.u.ố.c còn nhiều hơn ăn cơm.
Vì thương mẫu thân hay rơi nước mắt, nên dù t.h.u.ố.c có đắng đến đâu, nàng vẫn có thể mỉm cười mà uống.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn