Hoàng Hậu Sắp Chết Rồi

Chương 3



Một đứa trẻ khỏe mạnh biết bao, con rực rỡ như ánh mặt trời buổi sớm, là kỳ tích ta sinh ra giữa cơn tuyệt vọng mang mệnh phải c.h.ế.t.



Ta… vẫn chưa chuẩn bị xong, để nói lời chia biệt với con.



Vị đắng nơi tận cùng cái c.h.ế.t khiến ta muốn bật khóc, nhưng sợ dọa đến con, ta ngẩng đầu, chớp mắt, ép nước mắt trở về.



“Chút bài tập ấy mà cũng than khổ?”



Ta xoa đầu con, tiện tay véo nhẹ vành tai, giọng mang ý cưng chiều:

“Đừng có ham chơi quá.”



Nhưng trong lòng ta biết, thời gian con được “ham chơi” chỉ còn lại ba tháng ngắn ngủi.



Đợi khi mẫu hậu qua đời, đời này con e chẳng còn nụ cười vô tư nào nữa.



Ta đổi giọng, vỗ nhẹ vai con:



“Muốn chơi thì cứ chơi đi. Phụ hoàng có mắng, mẫu hậu thay con chịu.”



“Mẫu hậu vẫn là tốt nhất!”



Con cười rạng rỡ, rồi tinh nghịch nói thêm:

“Vậy… mẫu hậu, con muốn ra ngoài cung chơi nữa cơ.”



“Cứ mang đủ thị vệ mà đi,” ta dặn, “nhưng phải cẩn thận. Bạch long ngư phục vốn dễ bị nhận ra, ra ngoài phải kín đáo, không được gây chuyện, thấy chỗ đông người thì tránh xa, nghe chưa?”



Có lẽ vì ta thuận miệng đồng ý quá nhanh, nên trong niềm vui, con thoáng chút nghi hoặc:



“Hôm nay sao mẫu hậu dễ nói chuyện thế ạ?”



Ta mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:



“Mẫu hậu định mời mấy tiểu thư danh giá trong kinh thành vào cung bầu bạn. Những ngày tới, con đừng tùy tiện đến hậu cung, kẻo làm các cô nương sợ.”



Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Con trai ta cũng đã biết suy nghĩ, nghe vậy liền ấp úng:



“Con còn nhỏ mà, mẫu hậu chẳng cần vội đâu.”



“Không vội,” ta cười khẽ, “chỉ là muốn xem qua thôi.”



Ta chẳng định vội vàng định đoạt hôn sự cho con, những chuyện ấy càng gấp gáp, càng dễ sinh sai.

Chỉ là… ta muốn gặp thêm vài người, để sau này, dù ai trở thành Thái tử phi, giữa nàng và con trai ta cũng sẽ có đôi câu chuyện, có thể cùng nhau nhắc lại một bóng dáng từng tồn tại, là ta.



Vì thế, ta cho mời các danh môn khuê tú thay nhau nhập cung.



Thái tử đến tuổi cập kê, ai cũng hiểu ý, Vị Ương cung ngày nào cũng đầy ắp tiếng đàn, rượu ngát, tiếng cười giòn giã.



Ngắm những thiếu nữ như những nụ hoa vừa chớm, ta thấy lòng mình vui lạ, đến nỗi quên mất rằng mình sắp c.h.ế.t.



Ta lại tiện mời cả những người từng thấy thú vị nhưng chưa từng dám thân cận.



Hoàng hậu xưa nay không có “bè bạn”, Hoàng hậu thích gì, ghét gì, đều phải dựa vào ý chỉ của hoàng đế.



Người được sủng, mới có thể thân cận,người bị ghét, chẳng mơ gì đến một tấm thiệp mời.



Nhưng giờ thì sao?



Ta sắp c.h.ế.t rồi, còn cần sợ ai nữa chứ?



Ta muốn vui, thì cứ vui!



Ta cho mời cả đoàn hí khúc dân gian, những cô đào hát múa nơi chợ, cả người kể chuyện nổi danh ở tửu lâu.



Họ diễn, họ hát, tuy có đôi chỗ thô tục, nhưng thật vui, thật sống động, và không tổn hại gì đến thể diện cả.



Ta ngồi ở vị trí chủ tọa, cười đến ngả nghiêng.



Những người cùng dự tiệc đều vui vẻ, không gượng gạo, không còn thứ “cung yến” đầy giả tạo với những nụ cười lạnh nhạt.



Đây mới là tiệc thật sự chứ không phải những bữa rượu giả lễ, nơi người ta nhấc chén mà như đang chịu tội.



Vui chưa được nửa chừng, bệ hạ đến, bên cạnh hắn, là Liễu phi, kẻ mà ai cũng biết là tâm đầu ý hợp của hắn.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mọi người đồng loạt rời chỗ đứng dậy nghênh giá.



Ta nhìn hai người họ, một trước, một sau, cùng nhau bước vào, ánh mắt thoáng chốc như mất đi tiêu cự.



Từ trước đến nay, ta hiếm khi để ý đến y phục của Liễu phi khi ở bên cạnh bệ hạ.

Nhưng hôm nay, vừa nhìn thoáng qua, ta lại sững sờ, nàng ta, lại ăn mặc giống hệt ta thuở trẻ.



Ta thấy thật nực cười.



Trong cung của nàng ta vốn không còn ai từng hầu hạ ta khi xưa, vậy ai lại rỗi hơi đến thế, mà tỉ mỉ kể cho nàng ta nghe ta từng búi tóc thế nào, dùng trâm ra sao, thích sắc y gì?



Bệ hạ chẳng nhận ra sao?



Hay là… hắn vốn thích cái vẻ “liễu yếu đào tơ” ấy, chỉ cần mong manh, yếu ớt như gió thoảng, là khiến người động lòng?



Đông Lý Diễn nở nụ cười nhạt, đi đến, nắm lấy tay ta, giọng mang theo vẻ ôn hòa mà xa lạ:



“Nghe nói cung Hoàng hậu gần đây ngày nào cũng náo nhiệt, trẫm nghe mà ngứa ngáy cả lòng, đợi mãi không thấy nàng mời, đành tự mình tới thôi.”



Ta mỉm cười, giọng thản nhiên:



“Bệ hạ từ khi nào lại hứng thú với những buổi yến nhỏ của thần thiếp?”

Nếu là mười năm trước, chỉ cần ta phát hiện trong vườn có một con bướm lạ, hắn cũng sẽ vui mừng đến ngắm cùng ta.



Còn nay, phải có kẻ nhắc, rằng đã lâu hắn chưa đến Vị Ương cung, thì hắn mới miễn cưỡng bước qua, ngồi cho tròn lễ.



Ta đã chẳng còn là đóa hoa hương sắc ngát bên hắn, mà chỉ còn là chiếc bình sứ cổ trưng trên giá, đẹp, quý, nhưng tĩnh lặng và lạnh lẽo.



Liễu phi nũng nịu cất lời, giọng mềm như tơ:



“Nghe nói Hoàng hậu nương nương gần đây thường mời tiểu thư danh giá trong kinh thành vào cung. Ai được vào, đều nói đó là phúc phần hiếm có. Thần thiếp có chút mạo muội, muốn cầu cho cháu gái mình cũng được vào thỉnh an nương nương.”



Đông Lý Diễn khẽ cười, thuận miệng nói:



“Không sợ ít, chỉ sợ không đều. Nếu Hoàng hậu đã mở yến, thì nên rộng rãi một chút, gọi hết các tiểu thư thích hợp tuổi gả vào, để tránh kẻ khác nghĩ mình bị thất sủng mà nơm nớp lo sợ.”



Ta nhìn ánh mắt hai người họ khẽ trao đổi, tim bỗng lạnh.

Thì ra hôm nay, hắn đến là để che chở cho nàng ta.



Ta mỉm cười, nhưng giọng lạnh lẽo như gió đông:



“Là ta suy nghĩ chưa chu toàn. Bệ hạ đã lâu không tuyển tú, hay là nhân dịp này, mở rộng tuyển chọn, làm phong phú hậu cung.”



Liễu phi giật mình, tròn xoe mắt, buột miệng nói ra điều không nên:



“Hoàng hậu nương nương mời các tiểu thư vào cung chẳng phải để chọn Thái tử phi cho Thái tử sao? Sao lại biến thành chuyện tuyển tú cho bệ hạ?”



Ta chậm rãi nhìn nàng ta, giọng nhẹ như lưỡi dao:



“Ngươi nghĩ bản cung mời các tiểu thư là để chọn Thái tử phi cho Thái tử, vậy khi ngươi cầu cho cháu gái vào cung, chẳng phải là muốn cho nàng ta vào Đông cung hầu hạ Thái tử ư?”



Liễu phi biến sắc, vội vàng cúi đầu:



“Thần thiếp không dám.”



Rồi nàng ta ngước mắt, cầu cứu nhìn về phía Đông Lý Diễn.



Hắn cười nhạt, giọng hòa nhã:



“Thái tử cũng đến tuổi rồi, đúng là nên để hắn bắt đầu chọn lựa. Trẫm nay đã sắp có con dâu, chuyện tuyển tú… miễn đi thôi. Có các nàng ở đây, trẫm cũng đủ mãn nguyện rồi.”



Ta thoáng sững.



Trong khoảnh khắc ấy, ký ức cũ ùa về, ngày hắn nạp phi lần đầu, ta đã khóc suốt một đêm.



Hắn ôm ta trong lòng, dịu dàng dỗ:



“Trẫm chỉ yêu mình nàng. Nạp nàng ta chỉ là để dẹp lời gièm pha thiên hạ, chứ trẫm, chỉ cần nàng thôi.”



Khi ấy, ta tin.



Mà giờ đây, chính câu “trẫm có các nàng là đủ rồi” lại đau hơn cả ngàn nhát dao.



Lấy một thân thể yếu ớt để làm tốt vai trò Thái tử phi không phải chuyện dễ.