Để không khiến lựa chọn của Thái tử trở thành trò cười, ta đã dốc hết sức mình, làm đến mức không ai có thể bắt lỗi.
Hậu viện của Thái tử chỉ có một mình ta, nên khi mọi người khuyên đừng sinh con, ta vẫn cố gắng sinh ra tiểu hoàng tôn.
Ta không thể để Thái tử rơi vào cảnh lúng túng vì không có con nối dõi.
Sau khi Thái tử đăng cơ, ba chúng ta sống trong nơi tôn quý nhất thiên hạ, nhưng cuộc sống lại rất giản đơn.
Thái tử có thể chỉ có một Thái tử phi, còn Hoàng đế thì không thể chỉ có một Hoàng hậu.
Dù ta làm tốt đến đâu, Hoàng hậu độc chiếm Hoàng đế là sai, vợ độc chiếm chồng cũng là sai.
Mọi điều tốt đẹp của ta cũng không thể sánh được với một tội danh ghen tuông.
Có một thì sẽ có hai, có hai thì sẽ có ba, bốn, năm.
Có phi tần thì sẽ có sủng ái.
Nữ nhân trong hậu cung không phải là vật trang trí, ta chỉ có thể biến mình thành vật trang trí.
Còn bây giờ, Hoàng đế nói: “Có các nàng là đủ rồi.”
Ta không nhịn được mà bật cười, âm thanh có chút đột ngột.
Trước ánh mắt nghi hoặc của Đông Lý Diễn, ta vừa cười vừa nói:
“Người chọn Thái tử phi là ai, tùy bệ hạ quyết định, thần thiếp không có ý kiến.”
Cho dù người muốn để cháu gái của sủng phi làm con dâu ta, ta cũng chẳng thể quản nữa, ta sắp c.h.ế.t rồi.
“Ta mở yến tiệc chỉ để vui, không có lý do gì khác. Ngày dài nhàm chán, ta chỉ muốn gặp người khiến ta vui.”
Câu nói này quá thẳng, thật ra không dễ nghe.
Sắc mặt Đông Lý Diễn và Liễu phi đều lập tức thay đổi.
Đông Lý Diễn bước lại gần, nhẹ giọng hỏi:
“Vẫn còn giận chuyện đêm đó sao? Người của Thời La cung quá to gan, người của Vị Ương cung đến mà không được thông báo. Sau khi biết, trẫm đã phạt nàng ta vào Hoán Y Cục chịu khổ sai. Trẫm hỏi lại cung nhân Vị Ương cung, đêm đó thật sự không có chuyện gì xảy ra. Có phải Nhiên Nhi gặp ác mộng rồi không?”
Ta nhìn vào mắt hắn.
Ánh mắt đó hơi né tránh, ta tin khi ấy hắn không biết thật.
Nhưng hắn sau khi biết rồi, cũng không lập tức đến Vị Ương cung thăm ta, mà chỉ khi nghĩ ta giận.
Hắn đối với ta không còn là thương xót, mà là thấy có lỗi.
Bởi vì không còn yêu nên thờ ơ, vì thờ ơ nên áy náy, càng áy náy lại càng muốn tránh mặt.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Giả vờ còn yêu ta, chắc cũng là chuyện mệt mỏi.”
Ta khẽ thở dài, bỗng thấy c.h.ế.t lúc này cũng tốt.
C.h.ế.t khi giữa ta và hắn vẫn còn yên lặng, chưa đến mức hận nhau.
“Nàng nói gì vậy?” Đông Lý Diễn không nghe rõ.
“Thiếp nhớ Đông Lý Dao.”
Ta chợt nghĩ đến một chuyện, nhân lúc hắn còn đang mềm lòng, liền nói:
“Xin bệ hạ cho nàng ấy trở về gặp ta một lần đi.”
3.
Đông Lý Dao là muội muội ruột của Đông Lý Diễn.
Khi những nữ tử cùng ta tiến cung lần lượt được cho về nhà, ta được giữ lại trong cung với thân phận bạn đọc của Đông Lý Dao, ăn cùng, ở cùng, ngủ cùng, thân thiết chẳng khác nào tỷ muội ruột.
Khi Đông Lý Diễn nói muốn cưới ta, nàng còn chạy đi đ.á.n.h hắn một trận.
Dù hắn là Thái tử, nàng vẫn cho rằng ta gả cho hắn chẳng khác nào hoa cắm trên bãi phân trâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng từng nói sẽ luôn đứng về phía ta, khi ta và hắn cãi nhau sẽ bênh ta, không để hắn bắt nạt ta.
Nhưng nàng đã thất hứa.
Sau khi Đông Lý Diễn đăng cơ, phiên bang dâng xin công chúa hạ giá hòa thân.
Đông Lý Dao gả đến thảo nguyên xa xôi, đi cả ngàn dặm, ngay cả lúc mẫu hậu lâm chung cũng không kịp gặp mặt lần cuối.
Khi trở về chịu tang, mẫu hậu đã được an táng.
Trước lăng, nàng nói hận Đông Lý Diễn.
Cho dù hắn ở kinh thành cho người xây cho nàng một phủ công chúa xa hoa, mời nàng trở lại ở, nàng vẫn không chịu.
Chỉ quỳ trước mộ mẫu hậu dập đầu rồi bỏ đi.
Nàng cũng hận ta.
Hận ta đã không nói sớm cho nàng biết, nếu sớm biết mẫu hậu bệnh nặng, có lẽ nàng đã kịp trở về nhìn người lần cuối.
Khi ấy ta còn quá trẻ, mẫu hậu dặn không được nói, nên ta đã giữ kín.
Về sau, ta gửi không biết bao nhiêu thư và lễ vật đến thảo nguyên để giải thích, để tạ lỗi, nhưng Đông Lý Dao không hồi âm dù chỉ một cọng cỏ.
Cho nên chuyện ta sắp c.h.ế.t, ta thực sự không dám giấu nàng.
Ta sợ nàng hận đến c.h.ế.t, rồi xuống dưới tìm ta tính sổ.
Bảo Đông Lý Diễn hạ chỉ triệu Đông Lý Dao hồi kinh, thật ra là vì ta nhớ ra cần phải bù đắp.
Nàng là công chúa gả đi, không có chiếu không được về.
Nhưng từ khi biết mình sắp c.h.ế.t, ta đã ngày ngày cho người gửi thư, từ kinh thành đến thảo nguyên, dù phi ngựa nhanh cũng phải mất hai tháng.
Chỉ mong nàng đừng chậm trễ.
Sau khi Liễu phi bị mất mặt ở chỗ ta, được Đông Lý Diễn an ủi liền lập tức mở yến ở Thời La cung, trống nhạc huyên náo chẳng kém gì Vị Ương cung.
Như Nguyệt cũng hăng hái muốn tranh, không chịu thua.
Nhưng ta thấy chẳng có ý nghĩa gì.
Tranh hơn thua với nàng ta thì được gì?
Thắng, ta mất giá; mà thua, là làm mất mặt cả nhà.
Ta không mở tiệc nữa, dạo này lại mê để họa sư vẽ tranh.
Mặc từng bộ y phục khác nhau, đổi các khung cảnh khác nhau, đứng cạnh những người khác nhau, ta muốn để lại cho những người ta lưu luyến một chút hình bóng.
Để sau này, khi họ nhìn thấy tranh vẽ, cũng như thấy được ta.
Trước kia ta không thích Trưởng công chúa Linh Lung vì bà dễ khiến người khác rơi nước mắt, lúc này vẫn cho người mời bà vào cung, hai người ngồi đối diện nhau để họa sư vẽ một bức chân dung.
“Sau này khi nói chuyện với người khác, chỉ nên nói chuyện vui thôi,” ta khuyên bà, “Nếu không, sau này chẳng ai muốn trò chuyện với cô cô nữa đâu.”
Cô cô cũng là người có số phận bất hạnh, phu quân và thân nhân đều mất trước bà, người còn có thể ngồi bên cùng rơi nước mắt khi nhắc đến những người xưa cũ, chỉ còn lại một mình ta.
À không, “Cô cô hãy chọn vài vị Thái phi đến ở cùng trong phủ công chúa đi.”
Nghĩ kỹ lại, ta cảm thấy đó là một ý kiến không tồi.
“Họ từng được mẫu hậu ban ơn, cũng nhớ những chuyện xưa, ở cùng nhau đảm bảo có thể vừa nói chuyện vừa khóc thật đẹp.”
“Trong hậu cung này có ai sẽ rơi nước mắt vì một Hoàng hậu? Cho dù nàng ấy là thánh nhân, bọn họ cũng sẽ không khóc.”
Cô cô nói với vẻ chẳng buồn nể mặt.
“Nước mắt nếu không thật lòng, thì chỉ là giả tạo, khiến người ta buồn nôn.”
Từ nhỏ Hoàng hậu đã lớn lên bên cạnh Thái hậu, tính tình mềm mỏng, luôn nhớ tình xưa nghĩa cũ.
Hễ kể chuyện quá khứ không bao lâu là đã đỏ mắt.
Người vốn đã xinh đẹp, ngay cả khi khóc cũng đẹp.