Một người được nuôi dưỡng trong nhung lụa như nàng, ai cũng không nỡ thấy nàng rơi một giọt lệ.
Nhưng đôi khi, khóc cũng không phải chuyện xấu.
Bị ép buộc ngồi ở vị trí Hoàng hậu, nàng có bao nhiêu điều không thể giãi bày.
Nếu có thể mượn một lý do danh chính ngôn thuận để khóc một trận, giải tỏa nỗi lòng, thì đó chính là việc mà người cô cô này còn có thể làm cho nàng.
Ta im lặng.
Cô cô nói cũng có lý.
Xé đi lớp vỏ dịu dàng thì cũng chỉ là một nhóm nữ nhân tranh giành một nam nhân, có tình nghĩa gì để mà giữ?
“Vận mệnh của ngươi vẫn tốt hơn mẫu hậu ngươi nhiều.”
Cô cô cười lạnh, “Hậu cung của bệ hạ bây giờ chỉ lèo tèo vài người, so với ‘tam cung lục viện, hậu cung ba nghìn’ năm xưa thì còn lâu mới sánh được.”
Một người ta còn thấy nhiều, thì “hai ba con mèo nhỏ” với “hậu cung ba nghìn” có gì khác nhau đâu.
Quả nhiên cô cô không biết nói chuyện, sau này tốt nhất đừng gọi bà vào cung nữa.
“Vài ngày trước, phủ Dung Vương mới nạp thêm người, nương nương biết chưa?” cô cô hỏi ta.
Ta khựng lại:
“Con gái nhà ai? Giờ phủ Dung Vương đâu còn là nơi tốt, ai lại đẩy con gái mình vào chỗ dầu sôi lửa bỏng?”
Dung Vương và Dung Vương phi vốn là một đôi phu thê hòa thuận, tình sâu nghĩa nặng.
Nhưng không biết vì sao hai năm trước, tính tình Dung Vương thay đổi hẳn, từ đó vợ chồng rạn nứt.
Phủ Dung Vương giờ đây ong bướm lượn đầy, chẳng khác gì kỹ viện, mà Dung Vương phi lại làm như c.h.ế.t rồi, chuyện gì cũng giả như không nghe, không thấy.
Ta từng định khuyên giải họ, nhưng Dung Vương phi chẳng chịu mở lời, Dung Vương thì lại nóng nảy, cứ như mình là kẻ bị hại, đến cả bệ hạ cũng dặn ta đừng xen vào nữa.
Ta chỉ thấy tiếc, một đôi phu thê từng mặn nồng đến thế, sao lại ra nông nỗi này.
Ta và phu quân ngày càng xa cách, nên chỉ mong người khác có thể trọn vẹn hơn ta một chút.
“Là tiểu thư của Liễu gia.” cô cô nói, giọng thản nhiên.
Bà tuy không vừa lòng cách hành xử của Dung Vương, nhưng dù sao đó cũng là cháu ruột, nên chẳng nỡ nói nặng lời.
“Dung Vương nể mặt Liễu phi, phong nàng ta làm trắc phi. Hy vọng nàng ta có bản lĩnh giữ được lòng Dung Vương, phủ Dung Vương giờ thực sự loạn không ra thể thống gì.”
Liễu phi trước đây vừa dòm ngó vị trí Thái tử phi không thành, nay lại chuyển sang nhắm vào Dung Vương phi.
Dung Vương và Dung Vương phi đã thành oan gia, nàng ta đưa người vào phủ lúc này, ý đồ đã quá rõ ràng.
“Dung Vương trước kia từng thương vợ đến thế.” ta không nhịn được thở dài.
“Trước đây còn có người nói Dung Vương giống bệ hạ,” cô cô nói, “Vương phi là do chính hắn cầu mà cưới, khi còn tốt thì mật ngọt đến tận xương, đến khi hết tình rồi, ngay cả chút thể diện cuối cùng cũng chẳng chịu giữ.”
“Thế mới thấy nam nhân là như vậy, yêu thì muốn người sống, ghét thì chỉ mong người c.h.ế.t.
Đã thế lại còn hay thay lòng đổi dạ, nói hết tình là hết tình ngay.”
Cô cô cười bất đắc dĩ, “Cũng may phò mã của ta mất sớm, chứ nếu sống đến giờ, chắc ta với hắn cũng chẳng khác gì hai kẻ nhìn nhau chán ngán.”
Thấy sắc mặt ta không tốt, bà lại nói thêm:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Cũng may bệ hạ không như thế. Người đối với nương nương, bao năm nay tình nghĩa như một, trời đất đều chứng giám.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta khẽ cười, bảo bà uống trà, đừng nói nữa.
Tình khi xưa đúng là thật, nhưng bây giờ có lẽ ngay cả Đông Lý Diễn cũng chẳng nhìn rõ lòng mình.
Nói gì mà “tình có thể soi, tâm có thể chứng” chỉ là lời tự dối.
4.
Ta truyền Dung Vương vào cung.
Hắn ngẩng cổ, dáng vẻ cứng đầu chẳng chịu nghe lời.
Ta bảo hắn sang điện bên tránh đi:
“Coi như lần này ta quản chuyện bao đồng lần cuối. Ta vẫn nhớ dáng vẻ hớn hở của đệ trong ngày thành hôn, không muốn nhìn thấy các đệ rơi vào cảnh vợ chồng chia lìa như hôm nay.”
“Vợ chồng xảy ra vấn đề đều vì không chịu nói chuyện rõ ràng. Hôm nay ta sẽ nói chuyện với Vương phi, để đệ biết muội ấy nghĩ gì. Còn sau này, các đệ hòa hay tan, miễn đừng hối hận là được.”
Ta lại truyền Dung Vương phi vào cung.
Nàng vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, chỉ là gầy hốc hác đi nhiều, toàn thân như một hồn ma vất vưởng, trông còn giống người sắp c.h.ế.t hơn cả ta.
Ta nắm tay nàng, nước mắt rơi xuống:
“Sao lại thành ra thế này?”
“Xin nương nương yên tâm,” Dung Vương phi khẽ cười, “đừng nhìn thần thiếp như vậy, mỗi ngày đều dùng nhân sâm và tuyết liên để cầm cự, muốn c.h.ế.t cũng không dễ.”
Nàng an ủi ngược lại ta.
Tuy bất hòa với Dung Vương, nhưng ăn mặc chi dụng vẫn không thiếu thứ gì, chỉ là nàng không muốn ăn nữa.
Không muốn sống nữa.
“Cho dù không còn tình cảm với Vương gia, muội vẫn còn ba đứa con, hãy vì chúng mà sống.”
Ta muốn sống mà không thể, còn có người, rõ ràng chưa c.h.ế.t, nhưng trong lòng đã tắt hết ý sống.
“Thần thiếp sống, chúng mới khổ.” Dung Vương phi cười nhạt, “Nếu thần thiếp c.h.ế.t, Vương gia hối hận, có lẽ sẽ đối xử với chúng tốt hơn.”
“Nàng nằm mơ à!”
Dung Vương nghe thấy nàng định tìm cái c.h.ế.t, không kìm được mà xốc rèm bước ra, giận dữ nói:
“Nếu nàng dám c.h.ế.t, ta sẽ g.i.ế.c cả ba đứa nó!”
Dung Vương phi dường như chẳng lấy làm ngạc nhiên.
Hoàng hậu nương nương lòng dạ nhân hậu, luôn mong người bên cạnh được hạnh phúc, nhưng có mấy ai có được phúc khí như Hoàng hậu, được phu quân thương yêu suốt một đời?
“Vậy thì c.h.ế.t cùng nhau đi.” Dung Vương phi hờ hững nói, “Trong phủ có nhiều giai nhân như thế, Vương gia chắc hẳn cũng vui lòng sinh thêm vài đứa.”
Dung Vương vừa giận vừa sợ.
Ta quan sát sắc mặt hắn, thật ra không giống như thật sự muốn Vương phi c.h.ế.t, bèn mở lời cho hắn một lối lui:
“Đệ rốt cuộc đã làm gì khiến muội ấy tổn thương đến thế, mà hóa ra nản lòng như vậy?
Giờ đệ còn không biết hối cải, chẳng lẽ phải đợi đến khi đứng trước linh cữu mới chịu hối hận sao?”
Toàn thân Dung Vương run lên:
“Đâu phải đệ làm tổn thương nàng ấy, là nàng ấy làm đệ đau lòng.”
“Đệ biết rõ nàng ấy vốn xem thường đệ. Ngoài cái họ Đông Lý ra, đệ chẳng có gì. Văn không thành, võ chẳng nên, suốt ngày chỉ biết ăn chơi, nàng ấy xem thường đệ, nhà nàng ấy cũng xem thường đệ, người ngoài đều nói nàng ấy gả cho đệ là hoa cắm bãi phân trâu.”
Dung Vương ngồi sụp xuống đất, miệng không ngừng lẩm bẩm, giọng toàn ấm ức.