Hoàng Hậu Sắp Chết Rồi

Chương 6



Dung Vương phi, cũng như ta, đều là tiểu thư xuất thân danh môn, lại nổi tiếng hiền tài.



Dung Vương, thân phận là thân vương, tuổi tác tương xứng, tướng mạo cũng không tệ, chỉ là ưa ăn chơi, thích hưởng lạc, trong mắt người khác có phần phóng đãng.



Năm đó, trong một buổi cung yến, Dung Vương vừa gặp Dung Vương phi đã đem lòng yêu, liền cầu xin mẫu hậu ban hôn.



Mẫu hậu từng nói Dung Vương là người không có tính kiên định, đừng làm lỡ người tốt.



Nhưng Dung Vương đã cầu xin mẫu hậu suốt ba tháng, còn lấy Hoàng thượng và ta ra làm ví dụ:



“Hoàng huynh có thể đối xử tốt với Hoàng hậu, con cũng có thể mãi mãi đối xử tốt với Vương phi như thế.”



Thái tử muốn cưới ta, khi ấy cũng phải khẩn cầu mẫu hậu suốt một năm.



Nghĩ lại chuyện xưa, ta thoáng ngẩn ngơ, thậm chí dấy lên một ý nghĩ, phải chăng vì ta và Hoàng thượng có vấn đề, nên Dung Vương mới mang theo cảm giác tội lỗi mà học theo vết xe đổ ấy.



“Dung Vương, đệ còn nhớ khi cầu mẫu hậu ban hôn đã nói những gì không?” ta hỏi.



“Nếu khi đó Vương phi thật sự không muốn gả cho đệ, thì trong ba tháng đệcầu xin ấy, nhà muội ấy đã sớm gả muội ấy đi rồi, sao có thể đợi đến khi có chỉ ban hôn?”



Dung Vương lộ vẻ ngơ ngác.



Vương phi cười khẽ, nói với ta:

“Nương nương đừng nghĩ có thể làm hắn tỉnh ngộ, hắn chỉ là một kẻ hồ đồ, cứ cho rằng trong lòng ta có người khác.”



“Nếu ta thật sự có người khác, sao có thể sinh cho hắn ba đứa con? Ta cũng đọc Liệt nữ truyện mà lớn lên, chẳng lẽ không hiểu hai chữ ‘trinh tâm’ là gì?”



“Vậy mà hắn, người đầu gối tay ấp với ta, trong lòng lại suy đoán, nghi ngờ, ngày ngày cho rằng ta ngoại tình.

Sống trong cảnh ấy còn có ý nghĩa gì? Không bằng c.h.ế.t cho xong.”



Nước mắt Vương phi rơi đầy mặt.



Dung Vương không dám nhìn nàng:

“Hóa ra nàng đã biết rồi.”



Nguyên nhân hai người bất hòa, hắn chưa từng nói rõ.

Tất cả đều giấu trong lòng, tự giận, tự oán.

Hắn biết nếu nói ra, cho dù Vương phi chưa c.h.ế.t cũng sẽ muốn c.h.ế.t.



Hắn tức đến phát run, nhưng lại không nỡ, mà Vương phi, dù biết hắn còn vương tình, vẫn chẳng chịu mềm lòng.



“Các ngươi đã nói đến mức này rồi thì cứ nói cho hết, đừng để người ngoài cuộc như ta phải sốt ruột.”

Ta vỗ tay vịn ghế, nói:

“Trăm năm mới có thể chung chăn gối, đã là phu thê, có hiểu lầm gì mà không thể nói rõ?”



Vương phi không chịu mở miệng,

Dung Vương lại mang vẻ ấm ức:

“Nàng đã biết, thì cũng nên biết ta vì yêu thương nàng nên mới nén nhịn, không nói chuyện này ra ngoài, ấy là sợ làm hại đến tính mạng nàng.

Thế mà giờ nàng lại đòi c.h.ế.t?

Chẳng lẽ ta buộc tội oan nàng, nên nàng còn thấy mình uất ức hơn ta sao?”



Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Quỳnh Hoa ở ngoài điện bẩm:

“Liễu phi đến thỉnh an nương nương.”



“Bảo nàng ta quay về đi, bản cung hiện có việc, không rảnh tiếp.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Liễu phi không chịu đi, còn mang theo Liễu trắc phi của phủ Dung Vương.”

Quỳnh Hoa tiếp lời, nói rằng Liễu phi đang tiến lại gần, không có chỉ của Hoàng hậu, các cung nhân cũng không dám ngăn cản mạnh tay.



“Khí thế thật lớn, nàng ta muốn gặp bản cung thì bản cung nhất định phải gặp sao?”

Ta tiện tay ném một chén trà xuống đất.

“Nếu dám tự ý xông vào trung cung, kéo xuống đ.á.n.h bằng gậy, không cần xin chỉ, đ.á.n.h c.h.ế.t cũng không cần bẩm lại cho ta.”



Quỳnh Hoa lĩnh mệnh lui đi.



Ta nhìn vẻ kinh ngạc của Dung Vương và Vương phi, chậm rãi ngồi xuống, thở dài nói:

“Ta và bệ hạ nay đã chẳng như xưa, nếu hai người còn không thể sống yên ổn với nhau, ta xuống suối vàng biết nói sao với mẫu hậu đây?”



“Nương nương,” Vương phi quỳ sụp bên chân ta, nước mắt lã chã:

“Vương gia hiểu lầm thần thiếp. Hắn từng khen chữ của Thôi Hành Chi đẹp, thần thiếp tưởng hắn thích, liền nhờ ca ca giúp nối lời, xin một bức để tặng hắn làm lễ mừng sinh nhật. Không ngờ Vương gia bắt gặp thần thiếp và Thôi Hành Chi ở tửu lâu, liền nghĩ thần thiếp cùng hắn có tư tình. Từ đó tính khí thay đổi, ngay trước mặt thần thiếp còn cùng những nữ nhân khác ân ân ái ái, vừa nhục nhã vừa hành hạ.”



“Thần thiếp với Vương gia tình nghĩa đã tuyệt, xin nương nương làm chủ, cho phép chúng thần hoà ly.”



“Rõ ràng là nàng sớm đã si mê Thôi Hành Chi, còn cùng hắn hẹn hò ngoài phố, ta mới… ta…”

Dung Vương nói đến đây thì càng nói càng lắp bắp.

Hắn đột nhiên nhận ra, có lẽ lời Vương phi nói mới là thật, hắn đã hiểu lầm nàng.



“Phi!” Vương phi tức giận nhổ nước bọt,

“Không biết cái hạng súc sinh nào nói một câu mà ngươi đã tin. Năm xưa nếu không phải thấy ngươi chỉ biết quanh quẩn bên Thái hậu, tuy ngu ngốc nhưng không phải người xấu, ta mới mềm lòng đồng ý gả cho ngươi. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, ta thà xuống tóc làm ni cô, cũng chẳng muốn gả cho ngươi!”



Dung Vương ngồi bệt xuống đất, nước mắt giàn giụa.

Vương phi vốn là tiểu thư khuê các, cầm kỳ thi họa đều thông thạo, còn hắn, thân là thân vương, địa vị không thấp,

nhưng suốt ngày chỉ biết ăn chơi, chẳng mảy may học vấn.

Ngày ngày đối diện, hắn chỉ có thể nói đến ăn uống, giải trí, còn nàng thì cùng bằng hữu trong khuê phòng ngâm thơ đối họa.

Nhìn nàng vui vẻ như thế, hắn chỉ nghĩ, nếu mình hiểu biết đôi chút, nàng có lẽ sẽ cười nhiều hơn.



Nhưng hắn vốn đã quen sống vô học, không biết thì mãi vẫn là không biết.

Nghĩ đi nghĩ lại thành khúc mắc trong lòng: rằng Vương phi không hạnh phúc khi gả cho hắn, rằng nếu gả cho người tài giỏi như Thôi Hành Chi, ắt sẽ hòa hợp hơn.

Nghe người ta nói Vương phi đem lòng thích Thôi Hành Chi, hắn liền tin.

Hắn cố tình nhắc đến tên Thôi Hành Chi trước mặt nàng để thử, rồi cuối cùng lại đúng lúc bắt gặp họ gặp nhau trong tửu lâu.

Khi mọi việc sáng tỏ, hắn chỉ thấy tim mình đau đến c.h.ế.t đi được.



Dung Vương ôm lấy eo Vương phi mà bật khóc, liên tục nói mình sai, xin nàng tha thứ.



Ta nhìn Vương phi, dịu giọng khuyên:

“Hắn ngốc thật, nhưng lòng yêu muội là thật. Xin muội chịu khổ thêm chút nữa, cho hắn một cơ hội.”



“Vận khí hắn đúng là tốt,” Vương phi khẽ cười, giọng lạnh:

“Trước có Thái hậu nương nương thương, giờ lại có Hoàng hậu nương nương bênh vực.”



Vốn định lấy cái c.h.ế.t khiến kẻ ngu ngốc ấy hối hận, nhưng dáng vẻ yếu mềm hiếm thấy của Hoàng hậu lại khiến nàng nao lòng.

Liễu phi dắt theo Liễu Trắc phi đến thỉnh an, ắt đã biết Hoàng hậu gọi cả hai người vào cung.

Sợ rằng họ sẽ hòa giải dưới sự khuyên giải của Hoàng hậu, mà như vậy thì Liễu Trắc phi sẽ chẳng còn chỗ dùng.



Còn việc Liễu phi dám bất chấp cung nhân cản trở mà đòi gặp Hoàng hậu, chỉ có thể dựa vào sự sủng ái của bệ hạ.



Thì ra, đôi phu phụ được xem là hình mẫu của thiên hạ, Hoàng đế và Hoàng hậu, tình cảm đã sớm rạn nứt.



Hoàng hậu gắng gượng che giấu, nhưng để khiến Liễu phi mở miệng, nàng đành phải bộc bạch chính lòng mình.



Nàng có tư cách gì, có phúc phận gì mà khiến người khác phải động lòng đến thế?