Hoàng Hậu Sắp Chết Rồi

Chương 7



5.



Liễu trắc phi nghe nói Dung Vương và Dung Vương phi cùng vào cung, cảm thấy có điều bất thường, liền vội cầm thẻ bài tiến cung gặp Liễu phi.

Nàng ta chỉ nghe nói Dung Vương và Vương phi bất hòa, nên mới nóng ruột vào phủ Dung Vương, định nhân cơ hội chen vào.

Nhưng khi đến nơi, càng nhìn càng thấy không đúng.



Dung Vương tuy giận Dung Vương phi, nhưng ăn mặc, chi tiêu của Dung Vương phi vẫn không hề bị cắt giảm, toàn bộ phủ Dung Vương vẫn nghe lệnh Vương phi.

Còn Dung Vương thì ngày ngày mở tiệc, ca múa, mỹ nhân vây quanh, rõ ràng là cố tình làm vậy, mong Dung Vương phi mở miệng dỗ dành.



Chỉ là Dung Vương phi vốn kiêu ngạo, càng không chịu thuận theo ý hắn, mà nhìn nàng ngày càng gầy yếu, e rằng trong lòng đã tuyệt vọng.



“Không thể để nàng ta nghĩ thông suốt được,” Liễu trắc phi nói với tỷ tỷ, “Nếu nàng ta c.h.ế.t, Vương gia nhất định sẽ hối hận, sẽ day dứt, thân thể sa sút, chẳng còn lòng nào mà cưới Vương phi mới. Đến lúc đó, ta mới là chủ nhân thật sự của Vương phủ. Hai đứa nhỏ còn lại đều tuổi còn bé, ta giữ bên mình nuôi nấng, đảm bảo chỉ gọi ta là mẫu thân, quên luôn cái người đã c.h.ế.t kia.”



Thế tử thì lớn hơn một chút, e rằng khó qua mắt, nhưng không có mẫu thân, phụ thân lại chẳng để tâm, chỉ một cơn cảm lạnh cũng đủ mất mạng, chuyện ấy vốn rất “tự nhiên”.



Nam nữ vướng vào tình ái đều là kẻ ngốc, nàng ta thì thực tế hơn, tình với ái sao sánh được với quyền lực và địa vị trong tay?



Nếu Hoàng hậu chịu hạ mình tranh sủng, thì sao có thể để Liễu phi được đắc thế như bây giờ?



Liễu phi dẫn theo Liễu trắc phi đến Vị Ương cung thỉnh an.

Tính tình Hoàng hậu vốn hiền hòa, xưa nay dù gặp vào thời điểm nào cũng sẽ tiếp, dẫu chỉ đôi câu khách sáo, cũng không để người khác khó xử.



Bởi vậy, khi bị chặn lại, Liễu phi chẳng mảy may để tâm, vẫn tiếp tục đi lên trước:

“Ta chỉ là nhớ nương nương, nhất định phải vào thỉnh an mới yên lòng.”



Cho đến khi Quỳnh Hoa bước ra, truyền chỉ “Người tự tiện xông vào trung cung, xử đ.á.n.h c.h.ế.t tại chỗ.”

Thái độ cứng rắn hiếm thấy ấy khiến Liễu phi thoáng sợ, ngập ngừng rút lui.



Nhưng Liễu trắc phi lại giễu cợt:

“Nghe nói Hoàng hậu nương nương là người hiền như Bồ Tát, thì ra cũng là miệng Phật lòng ác, vừa mở miệng đã nói ‘đánh c.h.ế.t’.”



Trong lòng Liễu phi khẽ động, một mặt sai người đi tìm Hoàng thượng, nói rằng nàng ta sắp bị Hoàng hậu đ.á.n.h c.h.ế.t, một mặt chỉnh lại y phục, chuẩn bị quay lại Vị Ương cung gặp Hoàng hậu.



Nàng ta là phi tần của Hoàng thượng, vậy mà Hoàng hậu chưa hỏi han gì đã hạ lệnh xử phạt, thế gian còn ai dám nói Hoàng hậu nhân từ?



Người trong Vị Ương cung vốn sớm đã chướng mắt với thói ngang ngược của Liễu phi, thấy nàng cứ nằng nặc muốn vào chịu đòn, liền không khách khí, dùng khăn che miệng, ấn nàng ta xuống ghế, vén váy ngoài, gậy giáng thẳng lên lớp váy lót, chỉ hai gậy đã thấy m.á.u rịn ra.



Khi truyền báo “Hoàng thượng giá đáo”, thì Liễu phi đã bị đ.á.n.h đến hoa dung thất sắc, mồ hôi ướt đẫm.



“Các ngươi làm gì vậy? Ai cho phép tự tiện thi hành hình phạt trong Vị Ương cung?”

Đông Lý Diễn nổi giận.

Nghe Liễu phi nói Hoàng hậu muốn đ.á.n.h c.h.ế.t nàng ta, hắn còn tưởng nàng ta nói quá, bởi tính tình Nhiên Nhi vốn ôn hòa, từ khi nào lại ra tay g.i.ế.c người?



Nhưng nay tận mắt nhìn thấy, giữa thanh thiên bạch nhật, Liễu phi bị đ.á.n.h ngay trong điện, đ.á.n.h nàng ta khác nào tát thẳng vào mặt hắn?



Chưa đợi Quỳnh Hoa lên tiếng giải thích, Liễu trắc phi đã nhanh chân quỳ xuống, giọng yếu ớt đáng thương:



Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

“Tất cả đều là lỗi của thần. Thần từ nhỏ đã nghe danh nương nương nhân hậu, nay may mắn được vào cung, chỉ muốn diện kiến một lần để thỏa tâm nguyện. Nào ngờ nương nương lại chê thân phận thần thấp hèn, cho rằng tỷ tỷ cố ý mạo phạm, nên tỷ tỷ mới phải chịu tội bị đánh.”



“Thần hèn mọn, nhưng tỷ tỷ thì không, nếu Hoàng hậu nương nương tức giận, xin cứ đ.á.n.h thần là được. Đánh hỏng tỷ tỷ, chẳng phải cũng làm tổn hại danh tiếng của Hoàng hậu nương nương sao?”



“Đã vậy, bản cung sẽ thành toàn cho hai ngươi.”

Ta vừa bước ra nghênh giá, đúng lúc nghe được câu ấy.

Ta hỏi:

“Liễu phi bị đ.á.n.h bao nhiêu gậy?”



Quỳnh Hoa đáp: “Năm gậy.”



“Hoàng thượng đến nhanh thật.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta khẽ cười, Liễu phi đúng là thiếu kinh nghiệm.

Nàng ta muốn lợi dụng việc bị phạt để giành lấy thương xót của Hoàng thượng, nhưng chẳng ngờ ta thật sự cho đ.á.n.h năm gậy.



“Đã vậy,” ta nói, “ban thưởng cho Liễu trắc phi mười gậy, trong đó năm gậy do chính nàng ta chịu, năm gậy còn lại thay cho tỷ tỷ.”



“Hoàng hậu.” Đông Lý Diễn gọi ta.



Ta nhìn hắn, hỏi ngược:

“Chẳng lẽ ngay trong chính cung của mình, bản cung cũng không có quyền trừng phạt kẻ phạm tội? Còn phải xin chỉ của bệ hạ sao?”



“Đương nhiên là không phải.”

Đông Lý Diễn tiến lên, định nắm tay ta:

“Nếu họ ngu dốt khiến nàng không vui, phạt thế nào cũng không quá đáng. Chỉ là giữa thanh thiên bạch nhật mà rầm rộ thế này, truyền ra ngoài chẳng hay. Phạt quỳ, phạt chép kinh cũng được, chứ đ.á.n.h gậy giữa điện… nhìn không đẹp.”



“Vương gia, vương gia cứu thiếp!”

Liễu trắc phi thấy cung nhân Vị Ương cung kéo đến lôi mình đi, vội vàng cầu cứu Dung Vương.



Nhưng lúc này Dung Vương đang đỡ Vương phi, đâu còn tâm trí để mà quan tâm đến nàng ta.



“Ngươi chỉ là một trắc phi, hôm nay tiến cung bằng cách nào?”



“Vì sao ngươi lại xúi giục Liễu phi dẫn ngươi đến Vị Ương cung? Nương nương đang nói chuyện với chúng ta, không tiện gặp ai, vậy mà các ngươi lại dám xông vào?”



“Đã bị nương nương xử phạt, ngươi còn dám tỏ vẻ bất phục, muốn trốn tránh sao?”



“Loại ngu dốt như ngươi, phủ Dung Vương không chứa nổi.”

Dung Vương nói với vẻ chán ghét, “Ra khỏi cung thì cút về nhà mẹ đẻ đi. Dù sao bản vương cũng chưa từng đụng đến ngươi.”



Liễu trắc phi sụp xuống đất, không tin nổi:

“Vương gia…”



“Bệ hạ, Liễu phi nương nương… nôn ra m.á.u rồi!”

Cung nhân của Liễu phi hốt hoảng hô lên.



Đông Lý Diễn dậm mạnh một bước, tức giận nói:

“Toàn là những chuyện gì thế này!”

Rồi quay lại, tự mình bế Liễu phi lên kiệu loan, truyền người đi gọi thái y.



Liễu trắc phi thấy tình thế thay đổi, cũng nhanh trí, lau nước mắt chạy theo phía sau, thoát được trận đòn.



Vị Ương cung trong chốc lát trở nên trống rỗng.

Dung Vương phi định nói lại thôi.

Ta bảo họ rời cung:



“Duyên phận khó có được, về sau hãy sống thật tốt, đừng để những hiểu lầm và cách biệt mài mòn hết tình nghĩa này.”



“Lời này, thần thiếp cũng muốn nói với nương nương.”

Dung Vương phi nhìn ta, nhẹ giọng nói,

“Đã nhìn thấu căn nguyên giữa thần thiếp và Vương gia, nương nương ắt cũng hiểu phải làm thế nào để hòa thuận với bệ hạ.”



Ta nhìn theo hướng Đông Lý Diễn vừa đi, khẽ cười chua chát.



Giữa ngươi và Dung Vương là hiểu lầm, đáng tiếc giữa ta và bệ hạ thì không phải.



Tình yêu khi bắt đầu, chẳng biết bắt đầu từ đâu; mà khi tan, cũng chẳng biết biến mất tự khi nào.



Có lẽ bệ hạ cũng sớm hối hận rồi.

Nếu năm xưa người không yêu ta quá đậm sâu, quá rầm rộ, đến mức ai ai cũng biết, thì giờ đây người đâu cần giữ thể diện, có thể đường đường chính chính mà bênh vực người đang ở trong lòng mình.