6.
Năm roi kia vốn chẳng lấy được mạng Liễu phi, nhưng Thời La cung đèn đuốc sáng rực suốt đêm, gần nửa Thái y viện đều dọn đến đó ở, cho đến khi Liễu phi hoàn toàn hồi phục.
Đông Lý Diễn cũng dọn tới Thời La cung, hắn sẽ không phạt ta vì Liễu phi, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy Liễu phi thật oan ức.
Ta cho gọi tất cả cung nhân có mặt hôm ấy ra ngoài, kẻ muốn xuất cung thì được ban ngân lượng an gia, kẻ không muốn thì về nội phủ chờ phân lại công việc.
“Mấy ngày tới các ngươi phải tự cẩn thận, kẻo bệ hạ nghĩ lại rồi quay sang trách tội các ngươi.”
Nhưng các nàng quỳ ngoài cung môn, không nỡ rời đi.
…
Ta đã quá mệt mỏi, không còn sức bảo vệ ai nữa.
Ho ra m.á.u mỗi ngày một nặng.
Cũng may Cừu thái y bị điều sang Thời La cung, bằng không, với tình trạng này của ta, hắn sao có thể giấu nổi.
Dung Vương giải tán toàn bộ thiếp thất, cũng không sợ mất mặt, nói thẳng rằng tất cả đều là vì chọc giận vương phi mà nạp vào,
chưa từng động đến ai.
Nếu họ cầm của hồi môn tái giá cũng không thiệt gì.
Chỉ riêng Liễu trắc phi là không thể đuổi đi.
Không biết Liễu phi nói gì với bệ hạ, Đông Lý Diễn nhất quyết bảo Dung Vương giữ lại nàng ta.
Dung Vương quỳ ngoài Vô Cực cung, xin bệ hạ thu hồi thành mệnh.
Ta cho người ra khuyên hắn về phủ, đừng làm khó bệ hạ.
“Ta chỉ muốn cùng vương phi một đời một kiếp một đôi người, nếu phải giữ lại nàng ta, ta còn ra thể thống gì nữa?” Dung Vương lớn tiếng.
“Vương phi sẽ không để tâm đâu.”
Cung nữ Quỳnh Hoa bắt chước giọng điệu ta, nói, ta biết Dung Vương sẽ nói thế nào.
“Mọi chuyện đã làm thì đều để lại dấu vết, giữ lại Liễu trắc phi cũng là để cảnh tỉnh vương gia, sau này chớ vì những điều vô nghĩa mà khiến vương phi đau lòng.”
Dung Vương trầm ngâm rồi rời đi.
Khi Quỳnh Hoa về phục mệnh, ta cảm khái rằng người đời hay nói Dung Vương bắt chước tình cảm sâu nặng của bệ hạ, nhưng trong mắt ta, chính hắn mới là kẻ si tình thật sự.
Dù là tự chuốc lấy khổ đau, hắn vẫn luôn ghi nhớ, không làm điều gì khiến vương phi đau lòng.
Còn bệ hạ, thua xa hắn.
Quỳnh Hoa cố gắng mỉm cười:
“Nương nương dạy vương phi thì nói hay lắm, sao tới lượt mình lại chẳng giữ lời? Tình cảm giữa nương nương và bệ hạ, người ngoài sao sánh được? Rõ ràng nương nương chỉ cần cho bệ hạ một cái bậc, người sẽ xuống ngay, cớ sao lại cứ căng thẳng mãi, không chịu gặp?”
Rõ ràng… chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.
Ta không đáp, chỉ khẽ vuốt mặt mình, hỏi:
“Giờ ta có phải… trông rất xấu xí?”
Quỳnh Hoa vội trấn an:
“Nương nương vẫn đẹp như tiên giáng trần.”
“Thái tử nhìn ra rồi,” ta thở dài, “Dạo gần đây học xong liền chạy sang Vị Ương cung. Tìm người bầu bạn với hắn đi, nhìn hắn cứ lo lắng bồn chồn như vậy, lòng ta cũng thấy khổ sở.”
Ta đã để lại kỷ vật cho tất cả những người ta quan tâm, tranh vẽ, cùng thư tay, để họ còn có thể nhìn vật mà nhớ người.
Riêng với Thái tử, mỗi năm ta đều viết cho con một bức thư, bảo con mở ra vào ngày sinh nhật, đến khi tròn ba mươi lăm tuổi thì thôi.
Ta chưa từng sống đến ba mươi lăm tuổi, những năm tháng sau đó, ta không còn kinh nghiệm nào để truyền lại cho con nữa.
“Sau này, nếu Thái tử nghĩ lại, nhớ ra quãng thời gian này không ở bên nương nương mà mải đi chơi, chắc chắn sẽ hối hận khôn nguôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quỳnh Hoa nghẹn ngào nói.
“Đông Lý Dao sao còn chưa về…”
Ta nhìn ra khoảng không, khẽ thở dài.
Nàng sẽ không thực sự không quay lại chứ?
Ta đã đợi nàng quá lâu rồi, đến mức sắp không thể đợi thêm nữa.
Trời hôm đó trong xanh, ta nói trong không khí thoang thoảng mùi quế, nằng nặc đòi ra ngoài hít thở.
Quỳnh Hoa đành sai người đặt một chiếc ghế bập bênh trước điện, đỡ ta ra ngồi.
Hoa quế đã sắp tàn, Quỳnh Hoa lại bảo người đi hái mấy nhành còn sót lại.
Ta cười trêu nàng, “Khứu giác của ngươi đúng là tệ, mùi quế đâu cần tìm,chẳng phải đang lẫn trong gió rồi sao?”
Ánh nắng dịu dàng làm ta thấy ấm áp, ta khép mắt lại, như sắp thiếp đi thì Đông Lý Dao trở về.
Nàng mặc trang phục cưỡi ngựa gọn gàng, tóc bện thành nhiều sợi nhỏ, đã hoàn toàn mang dáng dấp của một nữ nhân thảo nguyên.
Vừa bước vào, mặt nàng còn đầy giận dữ, giọng nói sắc lạnh:
“Đừng tưởng ngươi giả vờ đáng thương, làm cho Vị Ương cung lạnh tanh thế này, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
Nhưng khi nhìn thấy dáng ta, nàng đứng khựng lại.
Sắc mặt nàng lập tức trắng bệch, nàng hiểu ra vì sao ta gọi nàng về rồi.
Nàng quay người định bỏ đi:
“Ta chưa từng gặp ngươi. Coi như ta chưa từng quay lại.”
“Đông Lý Dao, ta sắp c.h.ế.t rồi, muội còn đi sao?”
Ta gọi với theo.
Câu này khi còn nhỏ ta nói với nàng không biết bao nhiêu lần, mỗi khi giành đồ, hay vô ý chọc giận nàng, ta đều sẽ làm nũng nói:
“Ta sắp c.h.ế.t rồi, ngươi còn giận ta sao?”
Vai Đông Lý Dao run lên.
Nàng vừa khóc vừa mắng:
“Họa hại sống lâu, ngươi c.h.ế.t thế nào được! Từ nhỏ đã vậy, cứ lấy cái c.h.ế.t ra dọa ta. Đồ bệnh hoạn từ trong bụng mẹ còn chẳng biết xấu hổ!”
“Lần này là thật đấy.”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Ta cũng thấy tủi thân,
“Không phải sợ muội hận ta, ta đã chẳng nói, để muội hối hận vì không kịp gặp ta lần cuối.”
Đông Lý Dao quay lại, nước mắt lăn dài trên má cả hai.
Nàng lao đến ôm chặt lấy ta, run rẩy nói trong tiếng khóc:
“Tại sao lại thế… chẳng phải thân thể tẩu đã khỏe rồi sao?”
“Cả một quốc gia mà cứu không nổi một mình tẩu, Đông Lý Diễn huynh ấy đang làm cái gì vậy?”
Nàng mắng to, “Chẳng phải huynh ấy đã hứa với mẫu hậu, rằng sẽ không để tẩu c.h.ế.t yểu sao?”
“Nói cho đúng thì,” ta nhẹ giọng đáp, “ta c.h.ế.t bây giờ cũng không tính là yểu mệnh.”
“C.h.ế.t trước ta, thì là yểu mệnh!” Đông Lý Dao vẫn cứng đầu như trước,
“Tẩu gầy đến thế này, vì sao huynh ấy không ở bên tẩu?”
Từ sự im lặng của ta, nàng đoán được điều gì đó.
Rồi lại mắng ta:
“Giữa hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tẩu hận huynh ấy đến mức sắp c.h.ế.t mà cũng không nói cho hắn biết sao?”
Thấy chưa, miệng thì mắng, nhưng trong lòng, nàng vẫn là muội muội ruột của Đông Lý Diễn.
Dù giận thay cho ta, nàng vẫn thương hắn.
Nhưng cuối cùng, nàng chỉ ôm chặt lấy ta.
Thân thể nàng run rẩy, nước mắt thấm ướt vai ta.
Ta lại thoáng hối hận, gọi nàng trở về để nhìn ta c.h.ế.t, thật sự là việc nên làm sao?