Hồi Ức Về Người Vợ Cũ

Chương 9



25

 

Hàn Sương đã từ chối tôi.

 

Nhưng tôi vẫn cảm thấy mình còn cơ hội.

 

Bởi vì cô ấy nói người đàn ông kia là chủ quán bar, còn việc cô ấy hát ở đó cũng chỉ mới được một hai tháng.

 

Một hai tháng… sao có thể so sánh với sáu bảy năm của chúng tôi.

 

Tôi không hỏi thêm nữa.

 

Sợ cô ấy phiền, tôi chỉ dặn cô ấy chăm sóc bản thân cho tốt, nếu cần gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.

 

Hàn Sương không phản ứng gì, nhưng cũng không nói thêm điều gì khác.

 

Cô ấy bắt taxi rời đi.

 

Trước khi lên xe, tôi gọi với theo: “Cái xe anh tặng em đâu rồi?”

 

Trước khi cánh cửa xe đóng lại, Hàn Sương nhẹ nhàng trả lời hai chữ.

 

“Bán rồi.”

 

Bán rồi?

 

Thật sự đã bán rồi sao?

 

Tôi không thể tin được, nhìn theo chiếc taxi ngày càng chạy xa dần.

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Chiếc xe đó là món quà đầu tiên tôi tặng cho Hàn Sương sau khi kết hôn.

 

Tuy sau này phần lớn là tôi lái, nhưng dù sao… cũng là tôi tặng cho cô ấy mà!

 

Trong lòng tôi dâng lên từng đợt hụt hẫng.

 

Tôi uể oải trở về nhà, lại phát hiện Phương Hạ đang ngồi trên sofa với vẻ mặt đen như mực.

 

Cô ta khoanh tay trước ngực, trên bàn trà là xấp ảnh do cô ta sai người theo dõi tôi rồi chụp lại.

 

Khoảnh khắc trong ảnh chính là lúc tôi kéo Hàn Sương tránh khỏi mấy đứa trẻ đang chạy đến.

 

Phương Hạ bùng nổ đột ngột, gào thét trong cơn điên loạn.

 

Cô ta không hề hỏi tôi có phải muốn quay lại với Hàn Sương không, mà thẳng thừng tuyên bố có thể ly hôn, nhưng tôi phải ra đi tay trắng.

 

Tôi kinh ngạc nhìn Phương Hạ, chỉ cảm thấy cô ta xa lạ và điên rồ.

 

Tôi và Hàn Sương chẳng có chuyện gì xảy ra, cô ta dựa vào đâu mà bắt tôi ra đi trắng tay?

 

“Vậy thì đừng mơ đến chuyện ly hôn!”

 

“Đừng quên! Tài sản của anh, một nửa là của tôi đấy!”

 

26

 

Thì ra thứ mà Phương Hạ luôn yêu… chỉ là tiền của tôi.

 

Tôi cuối cùng cũng nhìn thấu cô ta.

 

Nhưng tôi không ngờ, Phương Hạ lại làm ầm ĩ đến tận công ty tôi.

 

Cái bước cuối cùng trước khi ký kết dự án suýt nữa đã bị cô ta phá hỏng.

 

Công ty vì chuyện này đã cho tôi nghỉ dài hạn, gọi là cho tôi thời gian thư giãn, xử lý chuyện gia đình.

 

Ngay ngày hôm sau, người phụ trách dự án đã bị thay thế.

 

Tôi chưa từng nghĩ rằng cuộc đời mình lại có thể tệ hại đến mức này.

 

Tôi nằm bơ phờ ở nhà suốt ba ngày liền.

 

Tôi đã gọi điện cho Hàn Sương, nhưng lần nào cũng là “thuê bao quý khách hiện không liên lạc được”.

 

Tôi lên mạng tra.

 

Trên mạng nói, có khả năng là tôi đã bị chặn số.

 

Tôi gọi điện cho ba mẹ, bảo họ thử gọi cho Hàn Sương xem sao.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quả nhiên, cũng là “không thể liên lạc tạm thời”.

 

“Sao tự dưng lại tìm Tiểu Sương?”

 

“Con nghĩ thông rồi à?”

 

Giọng mẹ tôi bỗng cao vút lên.

 

Bà nói bà có cách khiến Hàn Sương quay về.

 

Tôi có chút kinh ngạc, nhưng vừa nghĩ đến chuyện của Phương Hạ, cả người lại như bị thứ gì đó bao trùm, ngột ngạt không thở nổi.

 

Tôi chỉ “ừ” một tiếng, rồi cúp máy.

 

Vừa định ra ngoài, liền bắt gặp Phương Hạ đang gọi điện báo cảnh sát để mở khóa cửa.

 

“Có chuyện gì thì về rồi nói, tôi phải ra ngoài một lát.”

 

Tôi đóng cửa lại, chặn Phương Hạ ở bên ngoài.

 

Cô ta dừng cuộc gọi, lạnh lùng chất vấn tôi: “Anh khóa thẻ tín dụng rồi à?”

 

Tôi nhếch môi, trên mặt đầy vẻ chán ghét, thậm chí còn mang theo giễu cợt.

 

“Chứ còn sao nữa.”

 

“Phương Hạ, hoặc là ly hôn và cô ra đi tay trắng, hoặc là cứ như bây giờ, đừng hòng moi thêm từ tôi một xu nào nữa!”

 

27

 

Tôi không muốn dây dưa thêm với Phương Hạ.

 

Mà lập tức lái xe về quê, tìm ba mẹ tôi.

 

Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Hàn Sương khi ở bên tôi lại luôn yên lặng như vậy.

 

Khác hẳn với con người cô ấy sau khi ly hôn.

 

“Vậy ra… ba mẹ đã dùng lý do tài trợ học đại học để ép cô ấy cưới con sao?”

 

“Ba mẹ chưa từng hỏi xem cô ấy có đồng ý hay không à?”

 

Ba mẹ tôi từng giúp đỡ một nữ sinh viên.

 

Cha mẹ cô ấy mất sớm, sống cùng bà nội. Về sau, bà nội cũng qua đời đúng vào năm cô ấy thi đỗ đại học.

 

Chuyện này, tôi biết.

 

Gọi là “tài trợ”, thật ra chỉ là trả học phí bốn năm đại học.

 

Tiền ăn, ở, mặc… tất cả đều do cô nữ sinh đó tự lo.

 

Sau này tôi có hỏi ba mẹ.

 

Nghe nói vừa mới tốt nghiệp đại học, cô ấy đã chuyển trả lại toàn bộ tiền học phí, cả gốc lẫn lãi.

 

Khi đó tôi còn thầm cảm khái, không biết phải siêng năng làm thêm đến mức nào mới có thể làm được như vậy.

 

Chỉ là tôi không ngờ, cô nữ sinh chăm chỉ ấy… lại chính là Hàn Sương.

 

“Nó cũng đâu có nói là không đồng ý mà.”

 

“Con đừng lo nhiều thế, giờ con chỉ cần trả lời có muốn tái hôn với Hàn Sương hay không thôi.”

 

“À đúng rồi, con bé tháng trước còn gửi cho ba mẹ ba trăm nghìn tệ đấy.”

 

Nhìn dáng vẻ của ba mẹ, tôi không nhịn được mà lùi lại một bước.

 

Tôi biết rồi.

 

Tôi và Hàn Sương… không còn khả năng nào nữa. Cả đời này cũng không thể nữa rồi.

 

Bọn họ muốn dùng danh nghĩa “tài trợ học phí bốn năm” để trói buộc cả đời của Hàn Sương.

 

Sự nhẫn nhịn, cam chịu, và bình lặng của Hàn Sương trước mặt tôi, tất cả đều đến từ áp lực mà ba mẹ tôi gây ra cho cô ấy.

 

Có lẽ suốt sáu, bảy năm chúng tôi sống chung, cô ấy chưa từng thực sự được sống là chính mình.

 

Giống như một chú chim bị nhốt trong lồng.

 

Nhưng chim… cuối cùng cũng phải bay lên bầu trời.