Hôm Nay Anh Thẩm Lại Giả Mù Nữa Sao?

Chương 10:



Chương 10:  

【Hình như nữ chính sắp dẫn nam phụ về nhà rồi thì phải, tôi mong chờ cái motif chị đại với cún con này quá đi.】

 

Tôi nuốt nước bọt, đồng thời cũng nuốt ngược câu kia vào trong bụng.

 

Tôi đang suy nghĩ xem mình nên mở miệng như thế nào mới có thể tránh được trận chiến tranh lạnh này.

 

Hay là cứ nói “ừ” luôn cho xong?

 

Ngay cái khoảnh khắc căng thẳng này, người phía sau tôi đột nhiên lên tiếng.

 

Anh ta nói: “Em không về.”

 

Tôi đầy nghi hoặc quay lại nhìn anh ta.

 

Anh ta trốn ra sau lưng tôi từ khi nào vậy, còn kéo cả vạt áo tôi nữa?

 

Anh ta lặp lại một lần nữa: “Chị, em không muốn về nhà họ Ninh đâu, chị có thể dẫn em về nhà được không? Em ngoan lắm, ăn lại còn ít nữa, dễ nuôi vô cùng, chị nói gì em cũng nghe hết, sẽ không làm phiền chị đâu.”

 

À, hóa ra anh ta là nam phụ.

 

Ừm, nhìn kỹ thì đây đúng là gu của tôi thật, khó trách lại bị hiểu lầm.

 

“Chú út, anh ấy chính là Ninh Hiên Ý, anh trai đã bị lạc từ nhỏ của cháu đó. Anh ấy không chịu về nhà họ Ninh mà cứ nằng nặc đòi làm người mẫu ở đây. Chú mau giúp cháu khuyên anh ấy đi.”

 

Ninh Như Như kéo tay áo vest của Thẩm Tự Thanh. Nói xong cô ấy còn mím môi, trông có vẻ vừa lo lắng vừa muốn khóc, nhìn đúng là rất đáng thương.

 

Tôi biết Ninh Như Như, cô ấy có thể tính là cháu gái của Thẩm Tự Thanh, nhỏ hơn tôi một giáp, mới vừa tròn mười tám.

 

Xem ra cô ấy chính là nữ phụ rồi.

 

Nhưng dù tôi có nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi, tôi và hắn lại chiến tranh lạnh vì hai đứa nhóc miệng còn hôi sữa này.

 

Thấy tôi im lặng hồi lâu, nụ cười trên mặt Thẩm Tự Thanh nhạt đi nhiều.

 

Tôi lập tức gỡ bàn tay đang kéo vạt áo tôi của Ninh Hiên Ý ra, kéo anh ta đi về phía trước.

 

Mấy bước chân này tôi đi mà nơm nớp lo sợ.

 

Vừa liếc mắt, tôi đã thấy Thẩm Tự Thanh đã thu lại hết biểu cảm trên mặt, mắt khép hờ như thể sẵn sàng phủi tay rời đi bất cứ lúc nào.

 

“Này, cho em. Mang về đi.”

 

Tôi nhét tay Ninh Hiên Ý vào tay Ninh Như Như.

 

Hai đứa trẻ đồng thời ghét bỏ nhau, đồng thời buông tay ra.

 

“Chị, em không về, em muốn đi theo chị.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Không phải cậu nói cậu sẽ nghe lời tôi sao? Hóa ra là cậu đang lừa tôi? Không giữ lời?”

 

Ninh Hiên Ý giãy giụa hồi lâu, cuối cùng đỏ mắt quyết định.

 

“Được, em nghe chị. Nhưng lần sau gặp mặt, em sẽ không để chị coi em như đứa nhóc nữa.”

 

Nói xong, anh ta kéo Ninh Như Như rời khỏi phòng.

 

Hai người họ vừa lôi kéo vừa cãi nhau trên hành lang.

 

“Anh đừng kéo em, em tự đi được. Đúng rồi anh, anh có thông tin liên lạc của chị vừa nãy không?”

 

“Có anh cũng không cho mày.”

 

“Anh keo kiệt quá rồi, em có thể làm quân sư cho anh.”

 

“Ninh Như Như đừng giả vờ nữa, từ nhỏ đến lớn sở thích của chúng ta đều giống nhau. Nên mày mới cố ý để tao bị bắt cóc còn gì.”

 

【? ? ?】

 

【? ? ?】

 

Trên màn hình toàn dấu chấm hỏi.

 

【Tu La tràng dời đi đâu rồi?】

 

【Ủa, sao cốt truyện lại đi lệch hướng vậy? Sao nữ chính không dẫn nam nhị về? Nói tốt tiểu nãi cẩu điên phê bò giường đâu? Nữ phụ sao cũng đi rồi? Chẳng phải cô ta định quyến rũ chú út để chọc tức cha cô ta sao?】

 

【Nghe nói tác giả bị gửi d.a.o nên sửa thành HE rồi.】

 

【Vậy ư, tốt quá. Vậy nam nữ chính có hòa hảo rồi “ấy ấy” không?】

 

【Tin tốt: Nữ chính không hiểu lầm nam chính. Tin xấu: Số lượng tình địch của nam chính tăng vọt.】

 

Đám người mẫu nam lần lượt im lặng rời đi.

 

Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại bốn người chúng tôi.

 

Cầm Vãn lộ ra vẻ mặt như sắp ra trận, chen vào giữa tôi và Thẩm Tự Thanh, còn bảo vệ tôi ra phía sau.

 

“Anh Thẩm, mấy người mẫu nam kia đều do tôi gọi, anh đừng hiểu lầm Yểu Yểu. Cậu ấy không hề sờ cơ bụng người mẫu, càng không dựa vào người ta ăn nho.”

 

Nghe vậy, mặt Thẩm Tự Thanh xanh mét.

 

Vu Thần cố sức nháy mắt với Cầm Vãn, nháy đến mắt sắp co giật, nhưng vẫn không thể chặn họng cô ấy được.

 

“Anh Thẩm, vị hôn thê của tôi say rồi, toàn nói linh tinh thôi, anh đừng để ý.”

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha