Hôm Nay Anh Thẩm Lại Giả Mù Nữa Sao?

Chương 11:



Chương 11:  

“Ai là vị hôn thê của anh?”

 

“Anh xem, đến tôi cô ấy còn không nhận ra. Tôi đưa cô ấy về trước.”

 

Nói xong, Vu Thần ôm Cầm Vãn định rời đi.

 

“Cầm Vãn là bạn thân của tôi, phải đưa cô ấy về nhà an toàn. Nếu có chuyện gì, tôi sẽ tính lên đầu Vu gia, mong anh nhớ kỹ.”

 

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


Dù bình luận nói anh ta là chồng tương lai của Cầm Vãn, tôi vẫn muốn Cầm Vãn có quyền lựa chọn.

 

Nếu Cầm Vãn không thích anh ta, cũng đâu nhất thiết phải là anh ta.

 

Giống như bình luận bảo Thẩm Tự Thanh sắp u uất mà chết, nhưng tôi lại muốn hắn sống lâu trăm tuổi.

 

Vu Thần nghiêm túc đảm bảo với tôi: “Cô yên tâm, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.”

 

...

 

Chỉ còn lại hai chúng tôi.

 

“Nho ngon không?”

 

“Em chưa ăn.”

 

“Múi bụng tuyệt không?”

 

“Em không... Em vô ý té nên mới chạm phải.”

 

Thẩm Tự Thanh hừ khẽ một tiếng.

 

Hắn ném cây gậy dò đường đi, giơ tay mò mẫm bước tới.

 

Đi chưa được mấy bước đã ngã nhào.

 

Trời ạ, anh giả mù cũng thôi đi, sao lại ngã ngay trên nền đất bằng phẳng như vậy được chứ?

 

【Nho ngon hay không tôi không biết, nhưng chắc chắn là chua lè, vì chấm giấm mà.】

 

【Ha ha ha ha x365, hết người là nam chính lại diễn.】

 

【Nam chính đáng thương còn chưa biết, nữ chính biết tỏng hắn không mù rồi. Giờ trông hắn chẳng khác nào con khỉ đang diễn trò.】

 

【Nữ chính ơi giờ vẫn còn kịp đó, đá nam chính rồi đổi sang nam phụ đi. Điên phê sẽ không õng ẹo cần dỗ dành, còn biết chủ động leo lên giường dỗ dành cô đó.】

 

“Yểu Yểu, giúp anh, anh không thấy gì hết.”

 

“... Em đây.”

 

Cuối cùng tôi vẫn chìa tay ra với hắn.

 

Hắn nắm lấy tay tôi, tự mình đứng dậy.

 

Nhưng vừa đứng lên hắn đã buông tay tôi ra, sau đó lại nắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Trên đường về nhà, hắn cứ nắm tay tôi suốt.

 



 

Mấy ngày sau, tôi chuyển ra khỏi phòng ngủ chính.

 

Tôi muốn cho Thẩm Tự Thanh có không gian và thời gian riêng, để hắn nghĩ thông suốt rồi chủ động thú nhận.

 

Nhưng một tuần trôi qua.

 

Ngoài việc ngày nào hắn cũng nghĩ cách quyến rũ tôi, hắn chẳng nói gì khác nữa.

 

Vừa hay tôi phải đi công tác nước ngoài hai tuần, vì đi gấp nên mai phải xuất phát rồi.

 

Nhớ ra bản thân còn chưa báo tin này cho Thẩm Tự Thanh, lâu lắm rồi tôi mới lại chủ động tìm hắn.

 

Cửa phòng ngủ chính khép hờ, tôi đẩy hé một khe.

 

Thẩm Tự Thanh khoác áo ngủ, tóc vừa gội xong còn đang nhỏ nước.

 

Tôi hơi bực mình, hắn tắm xong không lần nào chịu sấy tóc, không sợ sau này bị đau đầu sao?

 

Đột nhiên hắn lên tiếng, hình như đang nói chuyện với ai đó.

 

“Ừ, tôi đây.”

 

“Tôi thấy hình như vợ tôi không còn thích tôi nữa.”

 

“Sao biết ư? Thì mấy chuyện nhỏ nhặt, tôi cố ý cài sai nút áo, rõ ràng cô ấy thấy nhưng lại không nhắc, cũng chẳng giúp tôi cài lại. Trước đây rõ ràng cô ấy quan tâm tôi lắm, giờ lại khách sáo xa cách với tôi.”

 

“Hơn nữa hình như cô ấy đang định bỏ tôi mà đi. Tôi thấy quản gia lén lút thu dọn hành lý cho cô ấy.”

 

“Đi công tác? Chắc không đâu, cô ấy có nói gì với tôi đâu, chắc không phải là đi công tác. Cậu nói xem tôi phải làm thế nào mới có thể níu kéo cô ấy quay lại đây?”

 

“Ra sức trên giường? Đổi cách chơi mới? Nhưng chúng tôi còn chưa...”

 

“... Ừ, thì chưa, đúng là như cậu nghĩ. Chẳng phải trên cuốn sổ cậu đưa cho tôi có viết, thứ dễ dàng có được quá sẽ không được trân trọng sao? Với lại tôi cũng không có kinh nghiệm, sợ cô ấy chê tôi.”

 

Bên kia hét lớn: “Vậy là anh cứ treo chị ấy lơ lửng như vậy đó hả? Anh không sợ chị ấy đi tìm người khác sao?”

 

Tôi nghe rõ rồi, là Thẩm Tự Bạch.

 

“Vậy tôi phải làm sao?”

 

Không biết Thẩm Tự Bạch nói gì với hắn mà hắn cứ gật đầu lia lịa, trông như học sinh ngoan.

 

“Tôi vẫn chưa thú nhận, tôi không mở miệng được. Tôi sợ vợ tôi biết được sự thật sẽ bỏ tôi mất. Hay là tôi tự làm tôi mù luôn đi.”

 

“Tôi đã quyết rồi, so với mất cô ấy, mất đôi mắt vẫn khiến tôi dễ chấp nhận hơn. Mai cậu hẹn bác sĩ Ngụy giúp tôi đi.”

 

Nghe đến đây, tôi không nhịn được mà đẩy mạnh cửa phòng ra.

 

Thẩm Tự Thanh nghe thấy tiếng động, vội vàng cúp điện thoại.