Hôm Nay Anh Thẩm Lại Giả Mù Nữa Sao?

Chương 9:



Chương 9:  

Trong lúc rót rượu, anh ta cứ vờ như vô tình chạm vào tôi, khoảng cách gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi hương cam quýt quen thuộc trên người anh ta.

 

Tôi ngạc nhiên liếc nhìn anh ta.

 

Vừa chạm phải ánh mắt tôi, anh ta đã vội vàng cúi đầu xuống né tránh.

 

“Cậu vẫn còn ở đây à.”

 

Anh ta gật đầu, còn “ừm” khẽ một tiếng.

 

“Tôi nhớ tôi đã cho cậu số tiền đủ để cậu trả nợ cho gia đình rồi mà. Vậy... hiện tại cậu tự nguyện ở lại đây?”

 

“Đúng, vì em còn muốn gặp lại chị.”

 

Tôi khẽ cười khẩy.

 

“Dẻo miệng quá ha, đã nói như vậy với mấy chị rồi?”

 

Anh ta đột ngột nắm lấy tay tôi, kéo tay tôi về phía anh ta, cho đến khi tôi chạm vào cơ bụng của anh ta.

 

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến tâm trí đang ngà ngà say của tôi không phản ứng kịp.

 

Tôi muốn rụt tay lại nhưng lại bị anh ta nắm chặt.

 

Trong lúc giằng co, tôi vô tình ngã vào lòng anh ta.

 

“Chị, chị nghe đi, tim em đập nhanh cỡ nào.”

 

“Em sẽ không bao giờ nói dối chị.”

 

【Tén tén tén ten, nam phụ tiểu nãi cẩu điên phê xuất hiện rồi đây.】

 

【Trận tu la tràng lớn nhất truyện sắp diễn ra rồi.】

 

【Nữ chính và nam phụ đấu với nam chính và nữ phụ, rốt cuộc ai sẽ vỡ trận trước đây? Đặt cược ngay đi.】

 

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


【Sau tu la tràng này, hai nhân vật chính sẽ chính thức bước vào giai đoạn chiến tranh lạnh đấy.】

 

Tôi còn chưa kịp tiêu hóa hết đống bình luận, cửa phòng đã bị đẩy ra.

 

Cảnh tượng mà Thẩm Tự Thanh nhìn thấy khi đứng ở cửa chắc là như thế này.

 

Tôi đang nằm trong lòng một nam người mẫu, tay thì sờ cơ bụng anh ta, mặt thì hơi ửng đỏ, ánh mắt thì mơ màng.

 

Nhưng.

 

Hắn đang đóng vai người mù.

 

Hắn không chỉ không được tức giận mà còn phải giả vờ như không nhìn thấy gì hết.

 

Tôi thừa nhận, khoảnh khắc Thẩm Tự Thanh mở cửa ra, tôi đã hơi hoảng hốt.

 

Nhưng rất nhanh sau đó tôi đã bình tĩnh lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi chậm rãi ngồi thẳng người lại, giữ im lặng, giả vờ như mình không có ở đây.

 

Thẩm Tự Thanh đâu thể nào nói là hắn thấy tôi?

 

Tiếng ồn ào trong phòng bỗng chốc biến mất.

 

Chúng tôi như đang chơi trò câm vậy, ai lên tiếng trước sẽ thua hết.

 

Ánh mắt Cầm Vãn đảo qua đảo lại giữa tôi và Thẩm Tự Thanh.

 

Tôi đặt ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng với cô ấy.

 

Cầm Vãn hiểu ý, còn gật đầu nháy mắt với tôi.

 

Sau đó tôi nghe thấy cô ấy nói: “Thẩm tiên sinh, Yểu Yểu không có ở đây đâu, anh đi tìm cậu ấy ở chỗ khác đi.”

 

Thẩm Tự Thanh không nhịn được mà cong khóe miệng lên rồi tiến thẳng về phía tôi.

 

Tôi tối sầm mặt mày.

 

Xem ra, không thể nào thoát khỏi cái màn tu la tràng này rồi.

 

【Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.】

 

【Nam chính: Cảm ơn nữ phụ đã hỗ trợ.】

 

【Khóe miệng của nam chính còn khó ép xuống hơn cả s.ú.n.g AK nữa. Chắc hắn phải nghĩ đến đủ thứ chuyện đau lòng trên đời mới có thể nhịn được cười đấy.】

 

【Có gì khó đâu, nam chính chỉ cần nhớ lại cảnh bà xã sờ soạng cơ bụng của thằng khác ban nãy là được.】

 

Thấy Thẩm Tự Thanh tiến lại gần, tôi không ngừng động viên bản thân.

 

Không phải tôi sợ hắn giận đâu!

 

Chỉ là tôi cảm thấy, một khi hắn giận thật tôi lại phải tốn công dỗ dành hắn, không đáng.

 

Hơn nữa tôi có làm gì đâu mà hắn lại đi trách oan tôi cơ chứ.

 

Thẩm Tự Thanh dừng lại ở vị trí cách tôi ba bước chân, trên mặt nở một nụ cười.

 

“Còn không mau lại đây.”

 

Dù giọng hắn có nhẹ nhàng đến đâu tôi vẫn có thể nghe ra sự bực bội trong đó.

 

“Về nhà thôi, anh không giận đâu.”

 

Chỉ có người đang giận mới thích nhấn mạnh là bản thân không giận.

 

Về nhà vào lúc này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

 

Biết đâu lại phải cãi nhau một trận với hắn ấy chứ.

 

【Ô hô, nữ chính sắp nói “Em còn có việc, anh về trước đi” rồi kìa.】

 

【Ha ha ha đúng rồi, rồi hai người sẽ cãi nhau một trận và từ đó chiến tranh lạnh luôn.】