Chương 6:
Trong giấc mơ, con cún con của tôi đang l.i.ế.m tôi.
Tôi xua tay đẩy nó ra, vừa cười vừa mắng: “Đừng nghịch, buồn ngủ.”
“Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối của anh.”
Cùng với giọng dỗ dành quen thuộc, tôi lại chìm vào giấc ngủ.
…
Sáng hôm sau.
Tôi thở dài nhìn mình trong gương.
Cái cơ địa dễ nóng trong người này của tôi đúng là hết thuốc chữa rồi. Rõ ràng tôi đã bật máy tạo độ ẩm rồi mà môi vẫn cứ bị viêm sưng.
Trước khi ra cửa, tôi phát hiện Thẩm Tự Thanh vẫn còn ngủ.
Tôi thầm nghĩ bụng, hắn ngủ nhiều thật, lẽ nào hắn có bệnh kín gì đó?
Hay là lát nữa mình nhờ bác sĩ Ngụy đến khám cho hắn thử xem sao.
【Ghen tị với chất lượng giấc ngủ của nữ chính bảo bối ghê, nam chính hôn cô ấy như vậy mà cô ấy vẫn không tỉnh?】
【Nói thật thì, nữ chính vẫn bị “hoạt động kịch liệt” của nam chính làm tỉnh giấc đấy. Chỉ là cuối cùng cô ấy lại bị dỗ dành ngủ tiếp thôi.】
【Ha ha ha, nếu nữ chính mà lật người nam chính lại chắc chắn sẽ thấy rõ quầng thâm dưới mắt hắn cho xem.】
【Môi của nữ chính mềm mại quá, muốn hôn ghê. Lần nào nam chính hôn sâu hơn một chút là y như rằng hôm sau môi cô ấy sẽ sưng đỏ. Cô ấy còn ngây ngốc cho rằng bản thân không được thỏa mãn nên mới bị nóng trong người.】
Tôi lặng lẽ siết chặt nắm tay.
Muốn ngủ nướng á? Không có cửa đâu.
Tôi bảo mẹ Vương: “Đợi tôi ra ngoài rồi nhớ gọi tiên sinh dậy ăn sáng.”
“Nhớ phải trông chừng hắn ăn hết...” Tôi chỉ tay khắp một lượt đống đồ ăn trong bếp: “Tất cả chỗ này.”
“Vâng, thưa cô chủ, tôi rõ rồi ạ.” Mẹ Vương đáp ngay: “Nếu tiên sinh ăn không nổi...”
“Thì bà cứ nói với hắn thế này, dạo này tôi thấy dáng người hắn hơi bị xuống cấp, không còn quyến rũ như trước nữa. Nên muốn hắn ăn nhiều một chút để còn đô con lên.”
“Vâng, thưa cô chủ.”
“À phải, mẹ Vương, tối nay tôi không ăn cơm ở nhà. Khỏi cần báo trước với tiên sinh. Chừng nào hắn hỏi thì bà hãy nói.”
“Vâng, thưa cô chủ.”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Thẩm tổng, anh không vào được đâu. Phải báo với Lâm tổng một tiếng rồi mới được vào.”
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
“Cô ấy là chị dâu tôi, người nhà cả mà còn báo gì.”
Lời vừa dứt, cửa phòng làm việc của tôi đã bị đẩy ra.
Người xông vào là Thẩm Tự Bạch.
Tôi xua tay, bảo đám thư ký ra ngoài trước.
Thẩm Tự Bạch cậy mình là chú em chồng nên hết lần này đến lần khác xông vào phòng tôi mà không cần báo trước.
Nhưng anh ta vừa mở miệng đã ngọt giọng gọi “chị dâu, chị dâu”.
Tôi thích nghe nên thường làm ngơ cho hắn vào.
“Chị dâu, có phải Lâm thị đang tranh lô đất kia với em không?”
Tôi chỉ cười, không nói gì.
Thẩm Tự Bạch vòng qua bàn, túm lấy vạt áo vest của tôi lắc qua lắc lại.
“Nếu em mà để mất lô đất này bố em sẽ đánh em c.h.ế.t mất. Chị dâu, cứu em với.”
Tôi gạt tay hắn ra: “Đâu đến nỗi, cùng lắm thì ăn vài cái tát thôi, chịu được mà.”
“Chị dâu, chị nói thẳng ra đi, lần này chị lại muốn hành em vì cái gì nữa?”
“Không vì gì cả, mấy hôm trước anh trai em cứ gặp ác mộng hoài. Ảnh bảo hồi nhỏ em hay nhốt ảnh trong tủ, nên chị đây phải xả giận giúp ảnh thôi, em thấy có đúng không?”
Thẩm Tự Bạch cắn môi, vẻ mặt đau khổ.
Cuối cùng, anh ta gật đầu chấp nhận số phận.
“Vâng, đáng lắm. Tại hồi nhỏ em không hiểu chuyện. Chị dâu có muốn xả giận giúp anh em cũng là chuyện hiển nhiên.”
Tôi vỗ vai anh ta: “Em biết điều thế là tốt rồi. Nhưng em yên tâm, chị sẽ cho em vài dự án. Lát nữa em cứ liên hệ với trợ lý Vương là được.”
Mấy năm nay, tôi cũng hiểu ra một điều.
Thẩm Tự Bạch chẳng được thừa hưởng chút đầu óc kinh doanh nào, chỉ được cái khuôn mặt thông minh của nhà họ Thẩm.
Là điển hình cho kiểu mỹ nhân ngu ngốc.
Tôi đã bắt đầu nghi ngờ cái vụ hai anh em nhà họ đấu đá nhau bao năm nay.
Hoặc là Thẩm Tự Thanh đang đùa bỡn thằng em mình, hoặc là nhà họ Thẩm cố tình tung tin như vậy, để nâng giá thằng con thứ lên, tránh bị nhà tôi trả hàng.
Nghĩ kỹ lại, chuyện khiến tôi cảm thấy khó tin nhất chính là nhà họ Thẩm lại chịu để mất Thẩm Tự Thanh.